Nhiếp Thu Sính vội vàng lắc đầu: “Thế không được, chắc chắn là không được đâu. Trẻ con nhất định phải ngủ nghỉ đầy đủ, ăn cơm đúng giờ. Các con đang ở tuổi phát triển, không được tùy tiện. Tu Triệt, lòng tốt của cháu cô ghi nhận rồi, cô cũng rất cảm ơn cháu, nhưng nếu như thế, thì khổ sở cho cháu quá.”
Lộ Tu Triệt nghe thấy chưa đến sáu giờ đã phải dậy, trong lòng cũng nhói lên một phát, nhưng vừa nghĩ đến nếu không như vậy, thì cơ hội mà cậu khó khăn lắm mới có được sẽ tiêu tan mất. Cậu không thể bỏ cuộc như vậy được, phải tiếp tục kiên trì.
Cậu vội vàng nói: “Cô ơi, cháu không vất vả gì cả, sáu giờ dậy có là gì đâu, cháu có thể dậy được. Hơn nữa thầy giáo cháu cũng dạy rồi, cả ngày quý ở buổi sáng, nhất định phải dậy sớm một chút, như vậy học hành mới tỉnh táo, trí nhớ mới tốt. Thực ra bây giờ cháu đang học tiếng Anh, sáng nào cũng dậy rất sớm, dù sao thì ở nhà cháu cũng phải học thuộc từ mới…”
Nhạc Thính Phong cướp lời: “Thế thì càng không làm phiền cậu được, cậu không dễ gì mới hạ quyết tâm chăm chỉ học hành, nếu vì chuyện của chúng mình, làm lỡ mất thời gian học tập của cậu, thì đúng là sai lầm to lớn rồi. Nếu ngày nào cũng đưa đón bọn mình, thì hầu như thời gian rảnh rỗi trong ngày đều bị chiếm dụng hết rồi, chúng tớ sao có thể ích kỷ thế được.”
Ông lão ngồi bên cạnh sớm đã nhìn ra cuộc đấu khẩu giữa Nhạc Thính Phong và Lộ Tu Triệt. Ông cảm thấy rất buồn cười, xem ra giữa hai thằng nhóc này còn có chuyện gì đó đây.
Ông lão nhìn sang con gái, được thôi, Tiểu Ái quá ngây thơ, vẫn chưa phát hiện ra trò gì giữa hai thằng nhóc này.
Trong mắt Nhiếp Thu Sính, đó là đứa trẻ tốt bụng. Cô luôn nghĩ cho người khác, lương thiện tốt bụng.
Cô vỗ nhẹ lên đầu Lộ Tu Triệt: “Thính Phong nói đúng đấy, chúng ta không thể ích kỷ như vậy được. Cô cũng đi qua tuổi của các con rồi, thời gian rảnh rỗi không có nhiều, nếu bị chúng ta chiếm dụng, thì.. không tốt đâu.”
Đúng vào lúc được vỗ nhẹ vào đầu ấy, trong lòng Lộ Tu Triệt có chút chua xót.
Vốn dĩ cậu vẫn cho rằng mình không cần có mẹ, cuộc sống của cậu vốn đã rất đầy đủ rồi, tình thương của mẹ chưa từng xuất hiện bao giờ, nên cậu cũng chưa một lần mong đợi.
Thế nhưng, lúc Nhiếp Thu Sính đối xử dịu dàng trìu mến với cậu như vậy, cậu mới phát hiện ra rằng, thực ra bản thân mình vẫn luôn rất mong mỏi sự xuất hiện của ‘mẹ’.
Câu thật sự rất hy vọng có thể giống như Thính Phong, Thanh Ti, về đến nhà, có mẹ ân cần chăm sóc, có thể được thoải mái nũng nịu.
Nhưng thực tế là, vĩnh viễn không bao giờ được như thế.
Lộ Tu Triệt kìm nén nỗi buồn trong lòng, lúc ngẩng đầu lên, cố gắng nặn ra một nụ cười: “Cô ơi, không nghiêm trọng thế đâu, thời gian rảnh rỗi, không phải nên dành để giao lưu cùng bạn bè sao ạ? Thính Phong học giỏi như vậy, ở cùng cậu ấy, thành tích của cháu mới theo kịp được. Cô không biết đấy thôi, nếu không có Thính Phong, thì bây giờ cháu chỉ đến trường chơi bời thôi. Sau khi gặp cậu ấy rồi, cháu mới dần dần thay đổi.”
Nhạc Thính Phong âm thầm hộc ra máu, ôi mẹ ơi, thật là hối hận, cơ bản không nên bảo cậu ta chăm chỉ học hành, càng không nên bảo cậu ta thay đổi.
Lộ Tu Triệt hết lời ca ngợi: “Lần thi vừa rồi, Thính Phong đứng đầu lớp, vượt xa bạn đứng thứ hai. Cô không biết đâu, trước khi Thính Phong đến, cậu ấy luôn đứng đầu lớp, chưa từng tụt xuống hạng hai bao giờ. Thính Phong là người đầu tiên để cậu ấy lọt xuống đằng sau.”