Trong lòng Lộ Tu Triệt thầm đắc ý, “Đúng vậy đúng vậy, cậu xem cô cũng đã đồng ý rồi, cậu đừng kiên quyết từ chối nữa. Về sau tớ có gì không hiểu, không biết, cũng không cần đợi đến hôm sau nữa, hỏi cậu ngay trên xe là được.”
Nhạc Thính Phong nghiến răng, tên khốn này!
Nhiếp Thu Sính đã nói đến nước ấy rồi, Nhạc Thính Phong biết rằng, mình chẳng có cách nào tiếp tục từ chối nữa, đành phải gật đầu: “Được thôi… từ nay về sau, phiền cậu rồi.”
Lô Tu Triệt ôm chầm lấy cổ cậu: “Cậu cũng thật là, nói chuyện phiền phức với mình, còn không phải đang cười mình hay sao? Chúng ta quan hệ thế nào chứ, còn phân biệt ai với ai nữa?”
Lần đầu tiên, Lộ Tu Triệt thắng được Nhạc Thính Phong.
Cậu nhìn Nhạc Thính Phong đang nổi giận đùng đùng mà không có cách nào bộc lộ ra được, trong lòng âm thầm đắc ý, ái chà, tâm trạng tốt quá đi mất, thật là vui quá đi.
Lần đầu tiên thắng được Nhạc Thính Phong, mà lại là chiến thắng mang đầy tính đột phá, quả thật là không thể nào xuất sắc hơn được nữa.
Không chỉ thế, Nhiếp Thu Sính còn mời cậu ở lại ăn tối.
“Hôm nay ở lại đây ăn tối rồi hẵng về có được không?”
Lộ Tu Triệt chỉ mong có thể mở mồm ra đáp ngay, vâng ạ vâng ạ, nhưng sau khi bình tĩnh hơn một chút, cậu biết rằng, không ăn thì hơn.
Cậu cảm kích nói: “Cô ơi, thực sự cháu rất muốn ở lại ăn cơm cùng cô và cả nhà, nhưng hôm nay không tiện rồi. Cháu không đến một mình, bên ngoài còn có tài xế và vệ sĩ nữa. Cháu ở lại ăn cũng được, nhưng bọn họ lại phải nhịn đói đứng đợi. Cháu biết cô cực kỳ tốt bụng, chắc chắn sẽ không để bọn họ đói, nhưng mà, cháu không thể vô tư thế được, để vệ sĩ và tài xế cùng ăn ở đây. Cô yên tâm, lần sau, cháu đến một mình, chắc chắn sẽ cùng mọi người ngồi ăn cơm.”
Nhiếp Thu Sính thảng thốt, thằng bé này thật tốt quá, tuổi còn nhỏ mà đã biết lo nghĩ cho người khác, thật hiếm có.
Thảo nào có thể làm bạn với Nhạc Thính Phong, xem ra là do hai đứa đều giống nhau.
“Được, hôm nay cô không ép cháu ở lại nữa, lần sau nhớ phải đến đấy nhé.”
Lộ Tu Triệt nghiêm túc gật đầu: “Vâng, cô yên tâm, cháu biết nhà cô ở đây rồi, lần sau, cho dù Thính Phong không cho cháu đến, cháu cũng sẽ đến.”
Nhiếp Thu Sính vui mừng cười đáp: “Đúng, đúng vậy, cô không giữ cháu nữa, mau về nhà nghỉ ngơi.”
“Vâng, cô ơi, cháu về đây”
Lộ Tu Triệt rất lưu luyến bịn rịn, cậu không muốn rời đi, nhưng đã nói ra rồi, không về cũng không được.
Nhiếp Thu Sính muốn tiễn cậu, nhưng tất nhiên Lộ Tu Triệt không để cô làm thế: “Cô ơi, bên ngoài lạnh lắm, cô đừng ra ngoài.”
Nhạc Thính Phong đứng lên: “Tớ tiễn cậu.”
Lộ Tu Triệt quặn thắt trong lòng, chết rồi, chắc cậu ta muốn tẩn cho mình một trận.
Cậu cười nói: “Thính Phong... không cần đâu, bên ngoài lạnh lắm, cậu cứ ở trong nhà là được rồi.”
Nhạc Thính Phong ôm chầm lấy vai cậu ta: “Không phải đã nói là anh em tốt sao, còn khách khí với tớ làm gì, đi nào.”
Nói xong, Thính Phong kéo cậu ta ra ngoài.
Cổ Lộ Tu Triệt bị tóm lấy, cậu ta cố gắng quay lại la to: “Ông bà, cô, Thanh Ti… cháu về đây…. Hihi, mọi người không cần tiễn nữa, tạm biệt, lần sau cháu lại đến… ạ…”
Cửa đóng sập lại, lời của Lộ Tu Triệt bị chặn lại bên ngoài cửa.
Nhạc Thính Phong nghiến răng nghiến lợi: “Tớ thực sự không biết cậu lại diễn kịch giỏi như vậy.”
Lộ Tu Triệt vỗ ngực: “Hí hí, quá khen quá khen… Từ nay về sau, chuyện cậu và Thanh Ti tan học về nhà, tớ bao trọn gói rồi.”