Thầy giáo và các bạn trong lớp đều hết sức sững sờ, hôm nay làm sao vậy, bình thường chỉ có môt người, bây giờ đến tận hai người.
Ra khỏi cổng, Nhạc Thính Phong nhìn thấy xe của nhà họ Lộ, cậu miễn cưỡng bước lên.
Tài xế lái xe đến trước cổng trường tiểu học, vài phụ huynh đang đứng đó đợi con em mình tan học.
Lộ Tu Triệt không nói nhiều lời, đi theo Nhạc Thính Phong vào trong trường, cố gắng nhớ đường, cuối cùng cũng đến trước cửa lớp Thanh Ti.
Hai cậu còn chưa bước vào, đã nghe thấy tiếng cãi vã gay gắt từ trong vọng ra.
“Yến Thanh Ti, tất cả là do cậu nói ra đúng không? Tớ biết ngay mà, bình thường cậu chỉ giả bộ hiền lành thôi, thực ra bụng dạ rất xấu xa.”
“Tớ không nói ra, nhưng cậu ăn cắp đồ, vốn dĩ không tốt. Bây giờ cô giáo đã biết rồi, cậu không ăn năn hối lỗi việc mình đã làm, lại còn có dám đến tìm tớ.”
Nhạc Thính Phong nghe thấy tiếng Thanh Ti, vội vàng nhấc chân đi vào trong, chỉ thấy một cô bạn cao hơn Thanh Ti nửa cái đầu đang đứng trước mặt cô bé, cô bạn đó tức giận chỉ vào Thanh Ti: “Nếu cậu không nói ra, thì sẽ không có ai biết được, không phải cậu còn ai vào đây nữa… Cậu là đồ nói dối, rõ ràng cậu đã hứa với tớ rồi, cậu cố ý đúng không, không muốn tớ tiếp tục học ở lớp này nữa, tớ mà bị đuổi học, thì cũng sẽ không tha cho cậu đâu.”
Nói xong, cô bạn đó đưa tay ra định cấu Thanh Ti, đôi mắt Nhạc Thính Phong tối sầm lại, vội vàng bước lại gần, đẩy cô bạn đó thật mạnh, kéo Thanh Ti ra phía sau mình che chở cho cô bé.
Lộ Tu Triệt cũng chạy lại gần, chỉ vào cô bạn đó: “Này, cô làm gì vậy?”
Thanh Ti nhìn thấy anh trai, vội vàng ôm lấy lưng cậu: “Anh ơi…”
Nhạc Thính Phong lạnh lùng lướt mắt qua cô bạn kia, hỏi Thanh Ti: “Có chuyện gì?”
Thanh Ti nói cho cậu biết: “Tiết học thứ hai chiều hôm qua, bạn ấy ăn cắp tiền của em, bị em phát hiện ra. Lúc đó em hứa sẽ không mách cô, nhưng không biết hôm nay ai nói với cô, cô giáo biết hết rồi.”
Sau đó Thanh Ti không cần nói thêm gì nữa cũng biết, trong lớp có kẻ trộm, cô giáo biết được, chắc chắn sẽ không dễ gì cho qua, có lẽ đã tìm cô bạn đó nói chuyện.
Thanh Ti do dự một lát, nói: “Sau đó, cô giáo phê bình bạn ấy trước mặt cả lớp…”
Nhạc Thính Phong nhíu mày, hóa ra không phải là nói chuyện, mà là công khai phê bình, thảo nảo tức giận như vậy.
Cô bạn kia bị đẩy ngã xuống đất. Cô bé nhìn thấy Lộ Tu Triệt liền sững sờ, sau đó dụi mắt khóc lóc: “Các người đều bắt nạt tôi… Các người ai cũng cậy nhà mình có tiền, nên mới dám bắt nạt tôi như vậy, đúng là tôi ăn cắp tiền của bạn ấy, nhưng chút tiền đó có là gì với nó. Nó không thể trả vờ coi như không biết hay sao?”
Lộ Tu Triệt ngạc nhiên, không phải chứ, Nhạc Thính Phong họ Nhạc, sau Thanh Ti lại mang họ Yến?
Đợi đã, không được, không được, bây giờ không phải là lúc băn khoăn về chuyện này, quan trọng là những lời nói của cô bạn kia, chẳng có tí logic nào cả.
Ăn cắp tiền của người ta, còn tự cho mình có lý.
Lộ Tu Triệt chỉ vào cô ta: “Này, đầu óc mày có phải có vấn đề không hả? Ăn cắp tiền của người ta còn gân cổ cãi. Nói như mày thì, mày ăn cắp tiền của Thanh Ti, con bé phải coi như không biết gì, rồi đợi lần sau mày lại tiếp tục ăn cắp chắc? Này… có tiền thì đã sao, lẽ nào đều từ trên trời rơi xuống chắc? Người ta lại còn phải nghĩ cho mày để mình bị thiệt, đợi mày đến ăn cắp à?”