Thanh Ti gật đầu, cô há mồm cắn một góc mẩu bánh hình ngôi sao, “Đúng rùi, có hơi ngọt, nhưng…vẫn rất ngon, ngôi sao này còn có vị banh nữa.”
Lộ Tu Triệt không thèm cạu cọ với Nhạc Thính Phong nữa, vội vàng nói: “Đúng rồi, anh cố ý cho thêm banh vào trong, nghe nói như vậy lúc ăn sẽ không ngán, nếu em thấy ngọt quá, thì lần sau anh sẽ thêm ít đường thôi.”
Thanh Ti lắc đầu: “Cảm ơn món quà của anh, nhưng không cần đâu, như thế thì phiền phức quá.”
“Không phiền, không phiền, em thích là được.” Lộ Tu Triệt khoát tay, cậu hơi đỏ mặt, không dám nhìn thẳng vào Thanh Ti.
Khóe miệng Nhạc Thính Phong khẽ co giật, cậu bóp nát mẩu bánh trong tay.
Rồi giằng lấy chỗ bánh còn lại trong tay Thanh Ti, nói: “Không được ăn nhiều, cẩn thận đau răng.”
Thanh Ti cảm nhận dược rằng Nhạc Thính Phong không được vui, cô liếm vụn bánh quanh mép, chăm chú nhìn vào chỗ bánh còn lại trong hộp, sau đó cam tâm đóng lại: “Thế thì em không ăn nữa.”
Lộ Tu Triệt vội vàng nói: “Ăn thêm một cái nữa đi mà. Anh trai em cứ là quá lên, mới ăn có tí xíu làm sao đau răng được, yên tâm đi, thật đấy…”
Cậu lại mở hộp, lấy ra một mẩu bánh nhỏ hình đầu cáo, đưa đến trước mặt Thanh Ti, muốn đút cho cô bé ăn.
Thanh Ti không nói gì, Nhạc Thính Phong đã cúi đầu xuống, đớp lấy mẩu banh trong tay Lộ Tu Triệt nhai nhóp nhép.
Bây giờ cậu thật sự muốn chặt hết móng vuốt của Lộ Tu Triệt đi, chặt đi…
Cuối cùng Lộ Tu Triệt không chịu đựng được nữa, quát lên: “Này, tớ đưa cho Thanh Ti, sao cậu lại làm thế, Nhạc Thính Phong, cậu quá là không tôn trọng Thanh Ti rồi, chỉ là một mẩu bánh thôi, có đến nỗi phải thế không? Thanh Ti đã tám tuổi rồi, có cần phải nghiêm khắc với con bé vậy không?”
Lộ Tu Triệt vênh cằm lên nhìn vào cậu: “Tất nhiên là tớ có ý kiến rồi, ý kiến lớn ý, cậu thế này có tốt cho Thanh Ti không? Rõ ràng là cậu…”
Thanh Ti cắt ngang lời cậu ta: “Được rồi!”
Cô bé hết sức lúng túng nói: “Các anh đừng cãi nhau nữa.”
Hai cậu bé đều ngậm mồm lại, Thanh Ti bực mình rồi.
Cô bé thở dài nói: “Các anh đều muốn tốt cho em, em biết, nhưng chỗ bánh bích quy này, cho dù em ăn hay không ăn, đều khiến một trong hai người các anh không vui, nếu không ăn, thì lãng phí quá…”
Lộ Tu Triệt gật đầu liên tục: “Đúng đúng đúng, lãng phí, thật sự rất lãng phí…”
Cậu phát hiện ra, Thanh Ti tuyệt đối sẽ không lãng phí đồ ăn.
“Thế nên…” Thanh Ti nhìn hai cậu bé, sau đó cầm một mẩu bánh đưa đến trước miệng Nhạc Thính Phong, tay kia cầm một mẩu khác đưa cho Lộ Tu Triệt: “Chỗ bánh này, hai anh ăn đi.”
Hai cậu bé đưa mắt nhìn nhau.
Nhạc Thính Phong há mồm, ăn mẩu bánh mà Thanh Ti đút cho: “Cảm ơn, công chúa bé nhỏ.”
Lộ Tu Triệt đố kỵ, sao đưa cho Nhạc Thính Phong thì đút vào tận mồm, còn đưa cho cậu thì chỉ tiện tay vứt qua thôi.
Cậu không đưa tay ra đỡ, mà cúi lưng xuống định cắn lấy chiếc bánh trong tay Thanh Ti, bánh sắp đến miệng, thì tự nhiên biến mất.
Nhạc Thính Phong kéo ngay tay Thanh Ti lại, nắm lấy tay cô bé, ăn mất mẩu bánh.
Lộ Tu Triệt tức tối nhảy chồm lên: “Này, Nhạc Thính Phong, cậu làm gì vậy? Đấy là mẩu bánh Thanh Ti cho tớ, sao cậu lại ăn mất của tớ?”