Thanh Ti bặm môi, mới đầu có lẽ cô bé không phát hiện ra, nhưng qua nhiều lần, cô biết rằng, anh Thính Phong có lẽ không thích cô quá thân thiết với Lộ Tu Triệt.
Thanh Ti nói: “Ở đây còn nhiều lắm, anh tự lấy mà ăn.”
“Nhưng mà,… nhưng mà…” Lộ Tu Triệt nghiến răng, người ta muốn được em đút cho mà.
Thanh Ti cầm hộp bánh lên: “Này…”
Lần này Nhạc Thính Phong không ngăn cản, Lộ Tu Triệt cực kỳ miễn cưỡng cầm lấy hộp bánh, sau đó lườm Nhạc Thính Phong một cái, tống bánh vào miệng, nhai nhồm nhoàm, như thể coi chiếc bánh là Nhạc Thính Phong để cố gắng nghiền nát vậy.
Nhạc Thính Phong cúi đầu thơm lên khuôn mặt bé nhỏ của Thanh Ti, nói: “Thanh Ti, anh đang ôm em, không tự mình ăn được, em đút cho anh thêm cái nữa có được không?”
Thanh Ti không nghĩ gì cả, cầm ngay một mẩu bánh lên: “Anh ơi, anh ăn đi.”
Nhạc Thính Phong há mồm ăn, rồi liếc nhìn Lộ Tu Triệt lúc đó hai con người mắt như sắp long ra đến nơi, cười nhếch mép thách thức.
Lộ Tu Triệt tức tối đến mức chỉ muốn xông tới đám cho cậu ta một cái, Nhạc Thính Phong quá xấu, xấu xa quá mức.
Trước đây, Lộ Tu Triệt cứ tưởng rằng, trên thế giới này chẳng có đứa trẻ ranh nào xấu hơn cậu được nữa, nhưng quen Nhạc Thính Phong rồi cậu mới biết, so với cậu ta, mình kém xa đến cả mấy chục dặm.
Đúng là cậu nên suy nghĩ kỹ càng, không thể cứ để bị Nhạc Thính Phong chèn ép mãi thế này được.
Nhìn hộp bánh sắp bị Nhạc Thính Phong xơi hết rồi, Lộ Tu Triệt không thèm để ý gì khác nữa, vội vàng giằng lấy, đây là bánh bích quy cậu làm, để tặng cho Thanh Ti, cho dù cô bé không ăn, cũng không thể để cho Nhạc Thính Phong ăn hết được.
Cả quãng đường tranh giành hộp bánh, cuối cùng cũng về đến khu chung cư, lần này Lộ Tu Triệt không tiễn bọn trẻ vào nhà, chỉ đưa đến cổng.
Lộ Tu Triệt tiếc nuối nói: “Mặc dù tớ rất muốn vào nhà ăn cơm, nhưng, hôm nay không đúng lúc, các cậu về đi, ăn cơm xong rồi tớ đến đón các cậu.”
Dù sao thì Lộ Tu Triệt cũng là con nhà đại gia, mặc dù tính khí cũng không tốt thế nhưng lễ nghĩa của con nhà gia thế chẳng thể nào kém được. Đi đến nhà người khác ăn cơm, ít nhất cũng phải nói trước một tiếng, không nói gì cứ thế đến, chủ nhà sẽ nảy sinh sự khó chịu.
Nhạc Thính Phong gật đầu, cho dù Lộ Tu Triệt có mở lời, cậu cũng sẽ không cho cậu ta vào.
Cậu bỏ Thanh Ti ra, để cô bé xuống trước.
Đợi Thanh Ti xuống rồi, cậu đang định đứng dậy, bỗng nhiên Lộ Tu Triệt chặn cậu lại: “Này, Nhạc Thính Phong, tớ nhớ ra rồi, tại sao cậu họ Nhạc, mà Thanh Ti lại họ Yến?”
Câu hỏi này, Lộ Tu Triệt đã nhịn cả quãng đường rồi.
Nhạc Thính Phong quay đầu nhìn bạn: “Liên quan gì đến cậu?”
“Cậu nó cho tớ biết đi mà” Trong lòng Lộ Tu Triệt vừa tò mò, vừa nghi ngờ, những suy đoán nhảm nhí cứ hiện lên không ngớt trong đầu.
Nhạc Thính Phong đẩy tay Lộ Tu Triệt ra: “Bỏ tay ra, tớ phải về nhà ăn cơm, cậu quản được chuyện tớ và Thanh Ti không cùng họ chắc? Cậu chỉ cần biết, hai người bọn tớ mới là người một nhà, thế là đủ rồi.”
Nhạc Thính Phong xuống xe, Lộ Tu Triệt gọi với theo; “Này, cậu đợi đã, có phải hai người bọn cậu cơ bản không phải là anh em ruột không?”
Thanh Ti không nghe rõ, hỏi: “Anh ơi, anh ấy đang nói gì vậy?”
Nhạc Thính Phong ôm chầm lấy Thanh Ti: “Không sao, anh ấy đang lên cơn điên, đi nào, về nhà ăn cơm.”
“Ồ”
Thanh Ti quay đầu vẫy tay chào Lộ Tu Triệt: “Tạm biệt, anh cũng mau về nhà đi, cảm ơn.”
Lộ Tu Triệt bỗng nhiên thấy hết sức cảm động, xem xem, Thanh Ti đang quan tâm đến cậu đấy, Thanh Ti thật là tốt.