Ba Mạnh Văn Triết nghe xong thì kinh hoảng không thôi, mồ hôi trên trán từng giọt từng giọt túa ra. Trong lòng hắn ta giờ có hàng trăm, hàng ngàm âm thanh đang gào thét, lão già này rốt cuộc là chui ra từ chỗ quái quỷ nào vậy, nếu bảo ông ta nói dối thì làm sao ông ta có thể nói ra tên của ba hắn chứ?
Hơn nữa, ông ta cũng nói không sai, bộ dạng của hắn và ba mình quả thật rất giống nhau, rất rất giống nhau.
Nếu không phải đã từng gặp qua ba hắn khi còn trẻ thì làm sao ông ta có thể biết được chuyện này chứ?
Ba của Mạnh Văn Triết cảm thấy rất rất bất an, hắn nhìn thấy bộ dạng bình tĩnh của Hạ lão gia. Ánh mắt ông ta nhìn hắn mang theo châm chọc và khinh bỉ, giống như đang cười nhạo hắn là kẻ không biết tự lượng sức mình vậy.
Ba của Mạnh Văn Triết càng thêm không xác định nổi, lão già này rốt cuộc là ai, lão ta quả thật phải tám, chín phần mười thật sự biết nhà hắn ta rồi.
Chuyện này hắn cũng không dám liều lĩnh nữa, mặc cho vợ hắn đang ở bên giục giã để hắn mau chóng giải quyết chuyện này. Cô ta vẫn cho rằng Hạ lão gia đang cố tình lừa gạt bọn họ.
Vợ hắn tức giận đẩy tay chồng mình: “Anh nhanh lên đi, ông ta có tư cách gì mà nói, biết tên ba anh và tên anh thì sao. Cho dù ông ta từng gặp ba anh thì thế nào, ba đã sống lâu như vậy, gặp biết bao nhiêu người, chưa biết chừng mới chỉ gặp qua thôi nhưng lại có kẻ dám dùng mấy thứ lông gà vỏ tỏi này để cố tình hù doạ chúng ta. Em không tin, chỉ bằng bộ dạng nghèo kiết xác này của họ mà có thể lợi hại hơn ba chúng ta sao?”
Lời này không phải là không có đạo lý, nhưng ba của Mạnh Văn Triết vẫn không dám mạo hiểm.
Vạn nhất thật sự chọc phải người không nên dây vào thì cả nhà bọn họ sẽ gặp đại hoạ, chưa biết chừng bao năm cơ nghiệp của Mạnh gia nhà hắn sẽ vì vậy mà bị huỷ trong chốc lát. Hắn phải lo lắng nhiều thứ hơn vợ mình nhiều.
“Ông… Ông… Ông rốt cuộc là ai, sao ông lại biết ba tôi?”
Hạ lão gia mỉm cười: “Cậu bảo ông ta lăn lại đây, ông ta thấy tôi thì sẽ tự nhiên biết tôi là ai.”
Khi nãy ở trong nhà thì Hạ lão gia đúng thật là không biết đám người này là người nhà họ Mạnh, nhưng khi ông ta thấy ba của Mạnh Văn Triết thì mới cảm thấy gương mặt này sao mà quen thuộc thế?
Suy nghĩ một hồi, ông mới giật mình nhớ ra, ái chà, thằng nhóc này lớn lên thật sự là vô cùng giống một cấp dưới từng công tác dưới trướng của ông.
Ông đã về hưu nhiều năm, trí nhớ cũng không tốt như trước, nhưng khi nhìn thấy thằng nhóc này thì có rất nhiều chuyện trước đây cũng lập tức ùa về trong tâm tưởng.
Năm đó ba của thằng nhóc này là do một tay ông đề bạt lên, thậm chí ngay cả tên của hắn đều là do ba của hắn chạy đến trước mặt ông, cầu xin vài giờ, ông mới tuỳ tiện đặt cho một cái.
Trong lòng Hạ lão gia không khỏi cảm khái, thật sự là cách biệt ba ngày nhìn với cặp mắt khác xưa mà.
Năm đó người ba thì do ông đề bạt lên, còn giờ thì thằng con lại hoành hành thế này.
Ông thật sự cảm thấy không hề thích thằng nhóc này, vô cùng chướng mắt!
Năm đó, ba của hắn cũng coi như một người biết phấn đấu lại có cố gắng, sao lại có thể nuôi dạy thành một đứa con có bộ dạng đáng ghét như chó thế này?
Ba của Mạnh Văn Triết vừa nghe, ông già này dám bảo ba hắn lăn lại đây liền vô cùng căm tức: “Ông… Lão già kia, nếu ông đã biết ba tôi là ai thì ông nên biết, dám nhục mạ ba tôi như vậy thì hậu quả ông không gánh vác nổi đâu.”
Hạ lão gia khinh thường cười cười: “Hậu quả ư? Tôi thật sự muốn biết là sẽ có hậu quả thế nào đó, chẳng lẽ ba cậu không nói cho cậu biết, tên cậu… có nguồn gốc thế nào sao?”
“Tôi… Tôi…” ba của Mạnh Văn Triết sợ hãi đến mức lui về sau hai bước, vẻ mặt vô cùng khiếp sợ.