Bên kia đầu dây, ông nội của Mạnh Văn Triết, cũng chính là Mạnh Quốc Đống trong lời vừa rồi của Hạ lão gia vẫn nghe được toàn bộ động tĩnh của bên này, lúc ấy liền sợ tới mức thiếu chút nữa thì ngã xuống nền đất.
Ông ta hoàn toàn nghe rõ ràng, dù là tiếng vọng từ điện thoại, ông ta cũng nhận ra đó chính là giọng nói vị lãnh đạo của mình.
Ông nội của Mạnh Văn Triết bất chấp cơn đau trên người, vội vàng đứng lên, cúp điện thoại, khiến mấy người trong nhà vội vàng chạy theo.
Ông ta vừa hoảng, vừa sợ, toàn thân không ngừng run rẩy...
Ông ta trăm triệu lần không hề nghĩ tới, con trai mình vậy mà... Lại không hề biết sống chết mà lại gặp phải người vô cùng không nên chọc vào. Hạ gia... Người đó, bọn họ đắc tội nổi sao???
Vừa rồi ngã một cú như vậy tựa như đã động tới xương cốt già nua của ông ta rồi, nhưng ông ta cũng không có hơi đâu mà quản xem người mình có đau hay không, chỉ vội vàng hô: “Nhanh, nhanh lên... Nhanh mang xe lăn đến đây, đưa tôi qua, nhanh lên...”
Người giúp việc trong nhà còn chưa kịp hiểu là có chuyện gì xảy ra, chỉ thấy vị “thái thượng hoàng” trong nhà đột nhiên trở nên vô cùng cấp bách như thế, cũng không dám nói gì khác mà chỉ đẩy xe lăn tới, sau đó giúp ông ngồi lên trên xe lăn rồi vội vàng ra mở cửa giúp ông.”
Đẩy ông ra cửa, bà ta mới hỏi: “Lão tiên sinh, giờ chúng ta đi đâu ạ?”
“Đi về phía trước đi...”
Cô giúp việc đẩy ông ra ngoài, ông nội Mạnh Văn Triết một mực không chịu nói gì cả, sắc mặt kinh hoảng, toàn thân run rẩy. Cô giúp việc cũng không hiểu có chuyện gì đang xảy ra nữa, chỉ cảm thấy rằng, hôm nay toàn bộ người trong Mạnh gia đều không thích hợp cho lắm.
Ông nội của Mạnh Văn Triết giờ phút này chỉ cảm thấy là sao mà đi chậm đến thế, mãi vẫn chưa tới, giờ ông ta đang vô cùng hồi hận, biết thế thì vừa rồi không nên làm mấy trò thử thử dò xét kia, ông ta cứ trực tiếp đi qua mới phải.
Vị lãnh đạo kia của ông ta dù bình thường luôn luôn khoan dung độ lượng, nhưng lần này sợ là....
Giờ phút này, trong lòng ông ta chỉ cảm thấy như sóng gầm biển thét, trong lòng kinh hồn bạt vía, quát lên: “Nhanh lên, cô nhanh lên cho tôi, cô là phế vật à, sao lại chậm chạp như vậy chứ?”
Vừa rồi ông ta bảo con trai mình cố tình dẫn một lão già đóng giả mình qua đó, trong lòng ông ta đang ôm tia hy vọng cuối cùng. Ông ta hy vọng rằng ông lão kia là giả mạo, ông ta không phải lãnh đạo cũ của mình.
Mặt khác, còn có một chuyện nữa, ông ta để ý mặt mũi của bản thân, ông ta nghĩ rằng nếu đối phương chỉ vừa nói vậy mà ông dù chưa xác định rõ nhưng lại vội vàng chạy tới, vậy có phải là Mạnh gia bọn họ rất không có địa vị không. Nếu ông ta là giả mạo thì chẳng phải là đã đánh vào mặt mũi nhà bọn họ rồi sao?
Lão gia nhà họ Mạnh này, trải qua nhiều năm như vậy, đã tự nâng địa vị của mình lên rồi, bởi vậy đã quên mất rằng ban đầu mình từng phải bước từng bước một để leo lên như thế nào.
Ba của Mạnh Văn Triết đứng trước mặt Hạ lão gia, hai chân run rẩy, cũng không dám mở miệng nói dù chỉ một lời.
Mấy lần hắn toan mở miệng thì đều bị Hạ lão gia nhìn sang, khiến hắn sợ tới mức một chữ cũng không nói nổi thành lời.
Rốt cuộc, cuối cùng ba của Mạnh Văn Triết vẫn lắp bắp nói: “Ngày, ngài... Mang họ Hạ phải không ạ?”
Nhạc Thính Phong lạnh lùng nói: “Ông không có tư cách nói chuyện với ông nội tôi.”
Đầu của ba Mạnh Văn Triết đổ đầy mồ hôi lạnh, sắc mặt hắn tái nhợt, tiểu tử này gọi ông lão kia là ông nội, nó... Nó là cháu trai của nhà họ Hạ sao???
Hắn từng nghe ba mình đề cập tới, vị lãnh đạo kia của ba hắn chỉ có một đứa con, cũng chính là Hạ An Lan mà chốn quan trường không ai có thể bì nổi... vậy... Thằng nhóc này không lẽ chính là con trai của Hạ An Lan sao?
Vừa nghĩ đến chuyện này, hắn lại càng hoảng sợ hơn nữa, chỉ cảm thấy thân thể trở nên lạnh như băng, nỗi sợ hãi trong xương tủy càng trở nên dày đặc.
Hắn... Đắc tội với con trai của Hạ An Lan... Hắn xong đời rồi!
Rốt cuộc cũng tới nơi rồi, từ xa ông nội Mạnh Văn Triết đã thấy trong viện kia có một đám người đang đứng, phần lớn trong số đó là người do con trai và con dâu ông ta dẫn sang.
Mà cửa lớn cũng như sân rào nha kia đều đã bị đập bể hết rồi