Trong lòng ông nội Mạnh Văn Triết đã mắng thằng con mình như phun máu, thằng con này của ông ta thật sự là coi trời bằng vung, ai cũng dám trêu vào, hôm nay rốt cuộc cũng gặp phải người không nên dây vào mất rồi, Hạ gia ư? Sao lại là bọn họ kia chứ... Đó là nhà mà bọn họ có thể khiêu chiến sao?
“Mau lên, đẩy tôi vào.” Ông nội Mạnh Văn Triết vội vàng sửa sang lại quần áo cùng đầu tóc trên người.
Người giúp việc vội vào đẩy ông ta đi vào, khi ba của Mạnh Văn Triết còn đang run rẩy, sau lưng không biết có ai hô lên: “Lão gia tới rồi...”
Ba của Mạnh Văn Triết nghe vậy, trong lòng rốt cuộc cũng được thả lỏng một chút, vội vàng xoay người, lại nhìn ba mình đang được người đẩy vào. Hắn sửng sốt, ba hắn bị sao vậy, vừa nãy ở nhà không phải vẫn còn tốt lắm sao, sao chỉ mới có một lát ông đã phải ngồi xe lăn rồi?
Không phải là đã gặp phải chuyện gì không may chứ? Hay là... ba hắn đã có tính toán của mình, nghĩ ra chiêu số gì đó để ứng phó chăng?
Ông nội Mạnh Văn Triết vừa bước vào cửa, đã nhìn xuyên qua đám người thấy được Hạ lão gia. Ngay khi ông ta tận mắt thấy được vị lãnh đạo ngày xưa của mình, trong lòng ông ta vẫn không nhịn được mà run rẩy, toàn thân không nhịn được mà run run.
Năm đó ông ta làm thuộc hạ công tác dưới trướng Hạ lão gia trong thời gian không ngắn, đối với vị lãnh đạo này ít nhiều cũng có hiểu biết, đặc biệt là tại thời điểm mà ngài ấy tức giận, ông ta lại càng rõ ràng.
Trước mắt ông ta lúc này, mặc dù vị lãnh đạo kia trên mặt vô cùng bình tĩnh, nhưng cặp mắt ngưng trọng lạnh lùng kia đã nói cho ông ta biết, chuyện hôm nay tuyệt đối sẽ không có kết cục tử tế gì.
Ông nội Mạnh Văn Triết, trước kia vô cùng sợ hãi lãnh đạo của mình, hiện giờ đã ngần này tuổi, ông ta vẫn sợ hãi như cũ.
Ông ta bảo nữ giúp việc nhanh đẩy mình đi qua, con trai ông ta thấy vậy, tiếp nhận xe lăn, đẩy ông ta tới trước mặt Hạ lão gia.
Khi đến trước mặt Hạ lão gia, đôi mắt đục ngầu của ông nội Mạnh Văn Triết đã muốn phiếm hồng, ông ta nhìn Hạ lão gia, vô cùng kích động hô: “Lão lãnh đạo... Thật sự là ngài, không nghĩ tới thực sự là ngài...”
Nụ cười trên gương mặt Hạ lão gia mang theo ý xa cách: “Tiểu Mạnh à, quả thật là nhiều năm không gặp cậu rồi.”
Một tiếng lão lãnh đạo, thêm một tiếng Tiểu Mạnh, quan hệ cao thấp giữa hai người lập tức đã được phân định rõ.
Mạnh Kiến Thiết cũng không dám thở mạnh, chỉ hy vọng ba mình có thể áp chế chuyện này xuống, hy vọng đối phương nhìn ở mặt mũi của ba hắn mà không truy cứu chuyện này.
Giờ phút này trong đầu ba hắn đang tính toán rất nhanh. Ông ta cảm thấy hiện tại không thể giải thích trước mà hẳn là nên chắp nối, để đối phương nhớ tới những ngày bọn họ cùng nhau công tác, chỉ có cố gắng kéo quan hệ lại gần trước, sau đó mới cố gắng giải thích, chỉ có cách đó mới có thể xin Hạ gia tha cho bọn họ lần này.
Vì thế ông ta tính toán, trước tiên sẽ đánh vào tính cảm: “Lão lãnh đạo, thật không ngờ là ngài lại ở tiểu khu này, thật sự là vô cùng bất ngờ mà, tôi trăm triệu lần cũng không nghĩ rằng sau bao nhiêu năm như vậy còn có thể nhìn thấy ngài...”
Hạ lão gia lắc đầu, ngắt lời ông ta: “Haizzz, tôi thật sự đã về hưu nhiều năm quá rồi nên cũng không biết hiện giờ thủ đô là tình huống gì. Tôi còn nghĩ là nơi đây là trời nhà họ Mạnh kia đó. Tôi quả thực không hiểu chuyện hôm nay sao lại biến thành thế này, một chút tôi cũng không hiểu được.”
Ông nội của Mạnh Văn Triết có tâm tư gì, sao Hạ lão gia có thể không nhìn ra chứ, đều là cáo già, tu vi của ông làm sao có thể kém hơn đối phương được?
Ông nội Mạnh Văn Triết vừa nghe liền biết ngay rằng kiểu chắp nối này là không đi được rồi, bèn vội vàng nói: “Lão lãnh đạo à, ngài thật sự là... Ngài thật sự là khiến tôi cảm thấy vô cùng xấu hổ...”
Hạ lão gia mỉm cười: “Đừng gọi tôi là lão lãnh đạo nữa, hiện giờ Mạnh gia các người rất lợi hại mà, tôi thật sự không đảm đương nổi ba tiếng “lão lãnh đạo” này của ông đâu.”