Ông nội của Mạnh Văn Triết vắt óc tìm mưu tính kế muốn thiết lập quan hệ với Hạ lão gia, nên lúc nói chuyện, các loại mưu toan đầu cơ, bẫy rập đều bày ra, nhưng Hạ lão gia lại bất cứ cái gì cũng không tiếp, đề phòng ông ta vô cùng chặt chẽ.
Trong lòng ông ta vô cùng tức giận, nhưng ngoài miệng lại vẫn tiếp tục giải thích: “Xin lỗi, xin lỗi lão lãnh đạo, ông xem xem, tôi không nói nữa, ngài đại nhân đại lượng...”
Hạ lão gia nâng tay: “Đừng tâng bốc tôi nữa, khoan dung độ lượng của tôi cũng không lớn như vậy. Tôi cũng là người chuyên bao che khuyết điểm đó. Sự tình hôm nay đã ra nông nỗi này thì nói nhiều lời cũng vô ích thôi, muốn giải quyết thế nào thì giải quyết thế ấy đi.”
Ông nội của Mạnh Văn Triết nhất thời luống cuống trong lòng, đây là không thể nói chuyện tử tế được nữa sao?
“Lão lãnh đạo, xin ngài giơ cao đánh khẽ. Tôi dẫn theo cả nhà chúng tôi tới giải thích với ngài, cả nhà chúng tôi nhận lỗi với ngài. Tôi cam đoan với ngài, từ nay về sau nhất định sẽ quản giáo bọn trẻ trong nhà thật nghiêm túc, tuyệt đối không để bọn chúng tiếp tục gây chuyện thị phi. Chỉ mong ngài đừng nóng giận, đừng so đo với bọn nhỏ nữa, đừng vì bọn trẻ không nghe lời này mà khiến bản thân tức giận không đáng.”
Nhạc Thính Phong lạnh lùng nói: “Thân thể ông nội tôi đang rất tốt, ông đây là đang trù ẻo ông tôi sao?”
“Không phải không phải, ta không hề có ý này...”
Nhạc Thính Phong cắt lời: “Tôi thấy ý của ông chính là như vậy đó. Ông bảo ông nội tôi đừng so đo với đứa nhỏ bình thường nhà ông, vậy con ông thì sao? Chú ta lớn hơn tôi đến hai, ba mươi tuổi đó, chú ta thế nào chưa nói, nhưng lại so đo với đứa trẻ con như tôi vậy? Tiêu chuẩn đối đãi với gia đình mình và với người khác cũng không quá giống nhau đó.”
Ông nội của Mạnh Văn Triết tức giận đến cắn răng, thằng nhóc con này đúng là nhỏ mọn mà, thật không hổ là con trai của Hạ An Lan.
“Coi đứa nhỏ này nói kìa, chú Mạnh của cháu không phải không biết mình sai lầm rồi mà...”
Nhạc Thính Phong khinh thường nói: “Thôi đi ông già, ông có thể đừng trát vàng lên mặt nữa không? Lúc chú ta xông vào nhà chúng tôi thì mắng nhiếc tôi không ra sao. Hiện giờ chú ta biết ông nội tôi là ai thì bắt đầu lại tự xưng chú, có người không biết xấu hổ như các người sao? Cửa nhà chúng tôi, còn cả hàng rào nhà chúng tôi nữa, đều bị các người đạp gãy rồi kia kia. Các người thật sự cho rằng nhà chúng tôi là quả hồng mềm, đánh xong thì nói xin lỗi là xong hả?”
Nhiếp Thu Sính không nhịn được mà cười ra tiếng, Thính Phong hôm nay thật là lợi hại.
Ông nội của Mạnh Văn Triết bị cậu bé nói đến không còn lời nào để nói, đành quay sang: “Lão lãnh đạo, ngài xem...”
Hạ lão gia thản nhiên nói: “Ông cũng đừng nói gì với tôi, càng đừng tạo quan hệ với tôi. Chuyện ngày hôm nay ra sao, tiền căn hậu quả tôi nghĩ chính ông cũng rất rõ ràng mà. Nếu hôm nay người mà con trai ông chọc tới không phải tôi mà là người khác thì ông có thể khúm núm đến giải thích như vậy sao? Chỉ sợ là không có chuyện đó đâu, chỉ sợ là nhà chúng tôi đã bị đập cho tan tành, cháu trai tôi cũng bị ức hiếp mà không thể chống cự, lúc con trai ông dẫn theo người xông vào nhà chúng tôi, bộ dạng hung thần ác sát thật sự khiến tôi không thể quên được.”
“Lão lãnh đạo, xin ngài nghe tôi giải thích, kỳ thật, Kiến Thiết nó...”
Hạ lão gia khoát tay, làm cho ông ta im lặng: “Người xưa nói rất đúng, không phải báo cáo trình bày làm gì, các người tự tung tự tác bao lâu nay thế nào, tôi cũng không rõ lắm, nhưng căn cứ theo biểu hiện của con trai ông vừa rồi ít nhiều cũng đã chứng minh rồi. Tôi không nói là nó có làm nhiều việc ác hay không, nhưng tại tiểu khu này, tiếng oán than đã vang trời dậy dất. Hôm nay tôi không nói, cũng không giúp người khác đòi lại công đạo, tôi chỉ muốn xả giận giúp cháu trai và người nhà của tôi mà thôi. Nói ra cũng là nhà các người thật lợi hại, nhiều năm qua, tôi còn chưa gặp qua mấy chuyện thế này đâu.”