Du Dực liếc mắt nhìn ba Mạnh Văn Triết, lạnh lùng nói: “Nếu không phải bây giờ tôi còn đang đảm nhận công việc trong chính phủ thì tôi đã sớm xông lên đánh chết mất tên vương bát đản này rồi.”
Bọn họ còn ước gì cảnh sát bắt luôn ba con Mạnh gia kia đi để tiểu khu bọn họ có được thời gian thanh tịnh.
Ba con Mạnh gia thấy Du Dực chỉ dùng một cú điện thoại là gọi cảnh sát tới, mấy người cảnh sát kia còn đối với anh ta vô cùng cung kính, trong lòng ba con họ lúc ấy liền sợ hãi vô cùng.
Bọn họ không thể ngờ được rằng phương pháp mà Du Dực dùng để xử lý việc này là đem bọn họ giao cho cảnh sát.
Ba Mạnh Văn Triết nhỏ giọng kêu: “Ba....”
“Không có việc gì, không phải sợ.”
Ba của hắn thật ra chỉ sợ hãi trong chốc lát, giờ đã tỉnh táo lại.
Huống hồ, như thế thì bọn họ cũng có thể làm một số thao tác mạnh một chút, đến lúc đó bọn họ chỉ cần khơi thông quan hệ ở cục cảnh sát là tốt rồi. Ở thủ đô, Mạnh gia bọn họ vẫn còn có chút nhân mạch. Ở cục cảnh sát cũng quen biết với không ít người.
Suy nghĩ như vậy, trong lòng ông cụ Mạnh cũng cảm thấy an ổn thêm một chút, thậm chí còn có chút chờ mong, hy vọng cảnh sát có thể khẩn trương hơn nữa, thân thể này của ông ta sắp không trụ được nữa rồi. Ông ta còn lo lắng liệu sau này hai chân mình có thể để lại di chứng xây hay không.
Sau khi lấy lời khai của nhân chứng, Triệu đội trưởng xác định chuyện này là sự thật, anh ta lắc đầu, Mạnh gia này có vẻ không muốn sống nữa rồi.
Đừng nói người mà bọn họ đắc tội là Hạ gia, chỉ một mình Du Dực này thôi thì họ cũng không thể chọc vào được rồi.