Lộ Tu Triệt thở dài một tiếng: “Đúng vậy, còn minh chứng là con người tớ trời sinh ngu dốt, không thích hợp để học tập nữa kìa.”
“Cho nên tối qua cậu mới không ngủ được, là do cố gắng học hành?”
Lộ Tu Triệt gật đầu: “Đúng vậy...”
Đêm qua, cậu làm thế nào cũng không ngủ được, cuối cùng gần sáng lại ra bàn làm toán, cứ thế cho đến khi trời sáng, không biết ngủ gục trên bàn từ khi nào.
Nhạc Thính Phong vươn tay vỗ vai cậu ta, đùa giỡn một chút: “Không tồi đâu, nếu cậu cố gắng như vậy mà còn thi không tốt thì hẳn là thần tiên cũng không thể cứu nổi.”
Trong khoảng thời gian này, Lộ Tu Triệt đã thay đổi không ít, tuy rằng tính tình vẫn thối như cũ nhưng người cũng coi như thành thục, học tập hơn xưa rất nhiều.
Hiếm thấy được Nhạc Thính Phong an ủi cậu ta: “Yên tâm đi, chuyện học tập này nọ vô cùng công bằng, cậu cố gắng nhiều như vậy, đương nhiên nó sẽ hồi báo cho cậu không ít đúng không. Hiện giờ còn chưa thi mà, không phải sao?”
“Thật vậy ư?”
Nhạc Thính Phong gật đầu: “Là thật, thời điểm cuộc thi cứ phát huy như bình thường là tốt rồi, có đôi khi cậu càng khẩn trương như vậy thì thi mới không tốt đó, bình tĩnh đi.”
Lộ Tu Triệt vẫn khẩn trương như cũ: “Vậy cậu... vẫn bình tĩnh không bị ảnh hưởng gì sao?”