Thanh Ti không nhiịn được mà cười ra thành tiếng, mặt mũi Trang Sử nhất thời đen ngòm.
Thanh Ti vội vàng ngượng ngùng giải thích: “Ngại quá, em không phải đang cười anh, em chỉ là nhịn không được thôi, nhưng mà những lời mà anh trai em nói cũng không sai đâu.”
Lộ Tu Triệt không kiên nhẫn nói: “Mau cút đi, ít ở lại đây ảnh hưởng tâm tình của bổn thiếu gia, ăn xong bữa cơm, tâm tình chúng ta đang vui vẻ, chuẩn bị về nhà, cậu lại cố tình chạy đến đây đâm chọc, cậu nói xem cậu có bị điên không, có lần nào cậu đến tìm tôi mà cậu thắng được không? Cậu nói xem, cậu có phải một thằng cuồng ngược đến bệnh không?”
Lộ Tu Triệt và Trang Sử, mặc dù tuổi không lớn nhưng đã đấu qua đấu lại không ít năm, bất quá mỗi lần chạm trán của bọn họ, Trang Sử vẫn là thua nhiều hơn thắng. Chuyện này càng làm cho cậu ta cảm thấy không cam lòng, mỗi lần nhìn thấy Lộ Tu Triệt thì phản xạ của cậu ta đều giống nhau, phải xông tới gây sự.
Lần này cũng vậy, cậu ta đi với ba mẹ đến đây ăn cơm, vừa vào cửa liền thấy Lộ Tu Triệt, vậy nên cậu ta mới xông đến đây tìm ngược.