Lộ Tu Triệt bước ra phía trước nói chuyện với cảnh sát: “Đây là chuyện của một mình cháu, không liên quan gì tới hai người bạn của cháu, người là cháu đánh, các chú muốn hỏi gì thì hỏi cháu là được. Giờ cũng đã muộn rồi, để hai người bạn của cháu về trước. Em gái cháu còn nhỏ tuổi, còn phải về sớm để đi ngủ đó.”
Trang phu nhân quát lớn: “Không được, cậu muốn cho bọn nó đi à? Không được để bọn nó đi, thằng bé đó không động thủ đánh con trai tôi nhưng lại dùng lời lẽ để nhục mạ mẹ con tôi. Nó vô đạo đức như vậy, không thể để nó đi được.”
Cảnh sát liền cảm thấy Trang phu nhân này thật sự là tính toán chi li, rõ ràng là không đánh con bà mà chỉ nói vài câu khó nghe thôi, thế này thì có làm sao chứ?
Tuổi cô còn lớn gấp đôi, gấp ba thằng bé đó, bắt bẻ chút chuyện cỏn con thế này chẳng phải là rất không có phong độ sao?
Nhạc Thính Phong mỉa mai nói: “Muốn tôi xin lỗi con trai cô sao, có thể được thôi, nhưng trước đó các người xin lỗi Lộ Tu Triệt đi.”
“Đúng vậy, người ta vì sao phải đánh con trai cô? Nếu tôi chạy đến trước mặt cô nói với cô rằng chồng cô đang vội tìm cưới mẹ kế cho con trai cô thì cô có đánh tôi không đây? Con trai cô tự chạy tới đây tìm đánh, giờ còn muốn đổ lỗi cho người khác à?”