Số đồ chơi này, Lộ Tu Triệt sớm đã không chơi nữa rồi, từ sau khi cậu bắt đầu chăm chỉ học tập, cậu phát hiện, giải được một đề toán khó, ngược lại còn khiến cậu vui hơn, thỏa mãn hơn nhiều.
Cậu nay đã khác trước, nhưng điều này, ba cậu vốn không biết.
Có lẽ đối với ba cậu mà nói, luôn cảm thấy cậu vẫn là cậu bé bất luận ông ấy có đi bao lâu, lúc trở về chỉ cần mua thật nhiều đồ chơi dỗ dành cậu là có thể khiến cậu vui mừng hớn hở.
Tiếc là, cậu đã không như thế nữa.
Một câu nói tùy tiện của Lộ Tu Triệt, khiến tim Lộ Hướng Đông nhói lên như có gai đâm vậy, sau đó thì đau âm ỉ, giống như có một mũi tên cắm vào đó, rất đau.
Hắn nhìn Lộ Tu Triệt, nét mặt đầy kinh ngạc, không nói được lời nào.
Lộ Tu Triệt không nhìn hắn, nói với Nhạc Thính Phong: “Đi thôi, chúng ta lên lầu ôn bài.”
Nhạc Thính Phong gật đầu, hai cậu một trước một sau bước lên lầu.
Lộ Hướng Đông đứng giữa phòng khách rộng lớn, nhìn theo bóng lưng con trai đang dần biến mất. Cậu vẫn là cậu, nhưng hình như đã không còn là cậu bé trước kia nữa.
Mãi cho đến lúc này, chính tai nghe thấy con trai nói nó không cần những thứ này, Lộ Hướng Đông mới ý thức sâu sắc được một chuyện, con trai hắn, không còn là đứa bé mà hắn thấu hiểu trước kia nữa.
Lộ Tu Triệt trước đây cần đồ chơi, đó là vì trong cuộc sống của cậu, cậu không có bất kỳ chỗ dựa tình cảm nào, người cậu muốn dựa vào duy nhất chỉ có ba mình. Nhưng ba cậu trên mặt tình cảm lại chẳng thể cho cậu điều gì, thứ duy nhất có thể cho cậu, chính là đồ chơi, đồ chơi nhiều đến mức đếm không xuể.
Lộ Tu Triệt liền đem chỗ dựa của mình đặt hết lên số đồ chơi đó. Mãi cho đến khi Nhạc Thính Phong xuất hiện, cậu mang đến cho Lộ Tu Triệt sự nhận thức hoàn toàn khác biệt. Nhạc Thính Phong đã dạy Lộ Tu Triệt kết bạn như thế nào, làm sao để cùng chung sống với người khác, dạy cho cậu, một cậu bé 12 tuổi, lúc này cần làm những gì.
Những điều này, vốn dĩ là chuyện mà người làm ba như Lộ Hướng Đông dạy cho cậu, nhưng, ông ấy chẳng làm gì cả. Nhạc Thính Phong đã thay ông ấy làm tất cả, Nhạc Thính Phong từng bước từng bước kéo Lộ Tu Triệt trở về từ quỹ đạo méo mó đó.
Lộ Hướng Đông đột nhiên thấy rất hối hận, rất chua xót, rất áy náy. Hắn muốn đi tìm con trai để giải thích, nhưng lại không biết nên ói gì? Vì tất cả giải thích của hắn, nói ra, chỉ càng lộ rõ lỗi lầm của hắn.
Người hầu trong nhà đứng một bên nhìn, không ai dám mở miệng.
Lộ Hướng Đông nhìn vệ sĩ nói: “Tiểu Triệt nó... ”
Vệ sĩ nói lớn: “Lộ đổng, thiếu gia chỉ là… trưởng thành rồi. Cậu ấy cũng không thể cứ mãi như trước đây được.”
“Nhưng bây giờ nó... ” Lộ Hướng Đông không biết nên nói gì, không lẽ nói con trai bây giờ chi bằng cứ giống như trước đây sao?
Con trai hắn, đã trưởng thành lúc nào mà bản thân hắn cũng không hay biết, không còn cần hắn nữa. Đồ chơi máy chơi game, đối với nó mà nói, chẳng còn tác dụng gì nữa.
Lộ Tu Triệt bây giờ, chăm chỉ học tập, chung sống với bạn bè rất tốt, nên sẽ chẳng còn cần người ba như hắn nữa.
Trong lòng Lộ Hướng Đông bấy giờ vô cùng khó chịu. Hắn thà rằng, Lộ Tu Triệt cứ giống như trước, cũng không muốn nhìn thấy dáng vẻ cậu bây giờ.
Vừa rồi, ánh mắt Lộ Tu Triệt nhìn hắn, Lộ Hướng Đông càng nghĩ càng cảm thấy bất an, không có tức giận, không có vui vẻ, xa lạ mà yên tĩnh.
Lộ Hướng Đông có một cảm giác hắn sắp mất con trai rồi, dù cho bây giờ cậu vẫn đang ở nhà. Nhưng cảm giác này càng ngày càng chân thật.
Lộ Hướng Đông cảm thấy lúc này nhất định phải làm gì đó mới được, bằng không, hắn sợ bản thân nếu còn không làm gì nữa, hắn sẽ thật sự mất đi con trai.
“Mau... Đi, đi làm những món thiếu gia thích ăn đi, đợi lát nữa mang lên cho thiếu gia.”