“Dựa vào chút bản lĩnh này của cậu, còn muốn theo chú Du luyện tập, một ngày đã đủ khiến cậu tàn phế rồi.”
“Cậu đợi đó... Hừ~Hừ, tớ chỉ là… không quen, tớ chạy vài ngày là được... ”
Lộ Tu Triệt bước đi chầm chậm, tóc của cậu đã bị ướt hết cả rồi, đi phía sau Nhạc Thính Phong, trước đây buổi sáng không phải cậu chưa từng chạy, chỉ là chưa lần nào chạy lâu như thế, giữa chừng còn không được dừng lại nghỉ ngơi.
Hai người tắm rửa thay đồ xong, thì xuống nhà ăn sáng.
Trên bàn, không thấy Lộ Hướng Đông.
Nhạc Thính Phong biết, tối qua Lộ Hướng Đông chắc chắn đã đi rồi, đàn ông mà, có đôi khi, IQ thấp đến tội.
Chút thủ đoạn vụng về đó, cũng có thể mê hoặc được ông ấy, đúng là đủ ngu xuẩn mà.
Đợi sau này ông ấy phát hiện con trai càng ngày càng xa cách, thì ông ấy mới biết hối hận, người ba như vậy, Lộ Tu Triệt cách xa ông ấy một chút cũng không phải chuyện xấu.
Lộ Tu Triệt hiển nhiên cũng biết, chỉ là cậu sẽ không như trước kia nữa, biểu lộ ra mặt, cậu đã tê liệt rồi.
Bữa sáng vừa ăn được một nửa, Lộ Hướng Đông mới vội vội vàng vàng trở về, nhìn thấy Nhạc Thính Phong và Lộ Tu Triệt đang ăn rồi.
Trong lòng Lộ Hướng Đông ân hận, hắn đã cố gắng về sớm nhưng không ngờ cũng đã muộn. Hắn thấy động tác ăn sáng của Lộ Tu Triệt không hề dừng lại, cũng chẳng ngẩng đầu nhìn hắn, giống như hắn vốn không tồn tại vậy, điều này khiến sự bất an trong hắn càng nặng hơn.
Hắn tỏ vẻ lấy lòng cười nói: “Tiểu Triệt, Thính Phong, hai đứa con dậy sớm thật đấy, hôm nay chắc còn phải thi đúng không, ăn nhiều một chút nhé.”
Nhạc Thính Phong ngẩng đầu lên nói: “Chú, không còn sớm nữa, bọn cháu vừa chạy bộ một tiếng xong, bình thường cũng đều là 6 giờ thức dậy, chỉ là chú không về, nên không biết đó thôi.”
Mấy người giúp việc đều cúi đầu, đúng thế, đã bao lâu chưa về rồi, sự thay đổi của con trai cũng chẳng hề hay biết, Lộ Tu Triệt mỗi ngày đều dậy rất sớm, ông ấy cũng không biết.
Lộ Hướng Đông khó xử, hắn có phần không thích Nhạc Thính Phong, tại sao nhất định không ngừng nhắc đến chuyện hắn lâu rồi không về chứ?
Hắn ngồi xuống, người hầu bày bát đĩa lên, hắn cười nói: “Tiểu Triệt, hôm nay ba đưa các con đến trường có được không?”
Lộ Tu Triệt lúc này mới nhìn hắn một cái: “Cảm ơn, không cần đâu.”
Lộ Hướng Đông ngồi ở đó rất lâu không hề cử động, con trai nói với hắn cảm ơn… cảm ơn…
Ánh mắt lạnh lùng đó, ngữ khí khách khí xa lạ, thậm chí là hững hờ, còn dùng hai từ cảm ơn, một từ xa lạ đến thế, trước đây con trai hắn chưa từng như thế.
Lộ Tu Triệt ăn xong, đứng dậy.
Lộ Hướng Đông hoảng hốt, vội vã kéo tay Lộ Tu Triệt: “Con trai, con đừng giận, sau này ba tuyệt đối sẽ không như thế nữa.”
“Con không giận ba.” Cậu rút tay mình ra khỏi tay Lộ Hướng Đông, “Thính Phong, đi thôi, đừng đến trễ.”
“Được.”
Hai đứa xách cặp sách rời khỏi, Lộ Hướng Đông ngồi đó hoảng loạn vô cùng.
Hắn càng ngày càng cảm thấy, sự xa cách, khách khí khi Lộ Tu Triệt đối mặt với hắn, một cậu con trai nói chuyện với ba mình, lại khách khí nói cảm ơn.
Tay Lộ Hướng Đông không khống chế được run lên, từ trước đến nay hắn chưa từng gặp phải tình huống như thế.
...
Trước khi vào phòng thi, Lộ Tu Triệt cảm khái nói: “Sáng hôm nay thi xong, kỳ nghỉ đông sẽ chính thức bắt đầu rồi.”
Nhạc Thính Phong gật đầu: “Ừm, kỳ nghỉ đông sắp bắt đầu rồi.”
Lộ Tu Triệt cười khổ: “Trước đây, tớ cứ mong mau đến nghỉ đông, nhưng bây giờ, sắp được nghỉ rồi, tớ mới phát hiện, tớ thích đi học hơn, ít nhất ở trường còn có thể ở cùng cậu.”