Sau khi ra ngoài Lộ Tu Triệt ai oán: “Ây da, tớ phát hiện, môn Chính trị đó, tớ thật sự không nuốt… Hai môn cộng lại có thể chờ hơn 60 phút đã không tệ rồi.”
Nhạc Thính Phong cười cười: “Tớ cũng không thích, nhưng cuối cùng cũng phải học.”
“Đúng thế, cũng phải học, thật đáng ghét.”
Nhạc Thính Phong nhìn đồng hồ một cái, “Về nhà đi, tuần sau đến nhận bảng thành tích.”
Tâm trạng Lộ Tu Triệt liền thay đổi: “Được, tớ đưa cậu về trước.”
“Có phải cậu lại muốn ở lại nhà tớ ăn chực không?”
“Đâu có, tớ là loại người đó sao?”
Nhạc Thính Phong gật đầu: “Nếu đã thế, vậy tớ không làm phiền cậu nữa, tớ tự ngồi xe buýt về là được rồi.”
“Đừng đừng đừng, chúng ta là bạn tốt mà, sao tớ có thể để một mình cậu chen lấn trên xe buýt chứ, đương nhiên tớ phải tiễn cậu rồi.” Lộ Tu Triệt lôi Nhạc Thính Phong về phía xe mình.
Lộ Tu Triệt kéo Nhạc Thính Phong lên xe, nói với tài xế: “Mau lái đi, chúng ta đưa Thính Phong về nhà.”
Tài xế và vệ sĩ đều cố nhịn không cười, câu này kỳ thực theo họ nghe thấy chính là: Trưa nay tôi sẽ ăn cơm ở nhà Thính Phong.
Nói không chừng, cả cơm tối cũng ăn ở đó luôn.
Đưa Nhạc Thính Phong về nhà, Lộ Tu Triệt vô cùng tự nhiên nhảy xuống xe, đứng chặn trước mặt Nhạc Thính Phong gõ cửa, cậu còn quay lại nói với vệ sĩ và tài xế: “Các người về trước đi, khi nào tôi gọi điện cho các người, các người hẵng đến đón.”
Tài xế gật đầu, đây xem như cho họ nghỉ phép rồi, hơn nữa, nhìn ý tứ của thiếu gia, trời chưa tối chắc chưa chịu về đâu.
Nhạc Thính Phong đứng phía sau trợn trừng mắt, nói thật, nếu không phải cậu thấy tiểu tử này đáng thương, sớm đã đá cậu ấy ra ngoài rồi.
Hai người bước vào phòng khách, Thanh Ti là người đầu tiên chạy đến: “Woa, các anh nhanh như thế đã thi xong rồi sao?”
Lộ Tu Triệt hất cằm, kiêu ngạo nói: “Đương nhiên, đề bài đều rất dễ, thế nên bọn anh sớm đã làm xong từ lâu rồi.”
Thanh Ti vỗ vỗ đôi tay bé nhỏ: “Tuyệt quá, vậy vài hôm nữa, chúng ta chắc chắn đều được nhận thưởng.”
Lộ Tu Triệt lắc lắc đầu, “Ây... Chuyện này... ”
Nhạc Thính Phong chắc chắn có thể, nhưng còn cậu thì… Chuyện này cũng rất mạo hiểm, tuy cậu học hành đã tiến bộ hơn trước kia rất nhiều, nhưng trước kia mất căn bản quá nhiều, kỳ sau miễn cưỡng có thể đuổi kịp, thành tích có thể sẽ khá hơn.
Nhạc Thính Phong vuốt ve tóc mái của Thanh Ti: “Có nhận thưởng hay không cũng không quan trọng, ngày mai em phải thi rồi, chuẩn bị thế nào rồi?”
“Đều không có vấn đề gì, bọn em một buổi sáng là thi xong rồi.”
Nhiếp Thu Sính vẫy tay bảo bọn trẻ đến ngồi: “Hai con nghỉ ngơi một chút, ăn chút trái cây, xem ti vi, đợi một lát nữa sẽ có thể ăn cơm trưa rồi.”
Lộ Tu Triệt vội vã chạy đến, cậu đến đây cũng đã nhiều lần, lúc mới đến còn có chút ngại ngùng, nhưng bây giờ đã vô cùng quen thuộc, còn tự tại hơn cả nhà cậu nữa.
...
Tài xế và vệ sĩ về đến Lộ gia, không ngờ rằng, trưa nay, Lộ Hướng Đông lại về sớm như thế, hắn đã hỏi thăm trước, Lộ Tu Triệt thi xong hai môn buổi sáng là kết thúc kỳ thi này rồi.
Trong lòng hắn nghĩ, buổi trưa nhất định phải trở về cùng con trai ngồi xuống ăn bữa cơm, bù đắp vết nứt tình cảm giữa hai cha con.
Nhưng, đợi hơn nửa tiếng đồng hồ, xe của con trai đã về, nhưng con trai thì chẳng thấy đâu.
“Thiếu gia đâu?”
Vệ sĩ trả lời: “Thiếu gia nói trưa nay không trở về, thiếu gia ở nhà thiếu gia Thính Phong ăn cơm.”
Lộ Hướng Đông liềm cảm thấy vô cùng thất vọng, “Sao có thể không về nhà ăn cơm chứ, đến nhà Nhạc Thính Phong làm gì?”
Vệ sĩ không kìm được nói một câu: “Lộ... Lộ đổng, thiếu gia chỉ là thỉnh thoảng không về, còn ngài thì… thỉnh thoảng mới về.”