Câu này vừa nói ra trong lòng vệ sĩ cũng đã có chút hối hận, nhưng cũng đã nói ra rồi, đâu thể thu lại được. Hắn nhớ đến Lộ Tu Triệt, cắn răng chịu đựng, dù cho bị khai trừ, vậy... vậy... Hắn cũng chấp nhận.
Thiếu gia thật sự rất đáng thương, cả hắn là một người ngoài cũng không nhịn được nữa.
Tuy tiền lương là do Lộ đổng phát cho hắn, nhưng lúc ông ấy nói những lời này, sao không nghĩ xem bản thân mình như thế nào chứ?
Thiếu gia chỉ là một bữa không về ăn cơm, ông ấy liền cảm thấy thất vọng, cảm thấy thiếu gia nên nghĩ đến ông ấy, còn ông ấy thì sao, có từng nghĩ đến thiếu gia không? Làm gì có ai làm ba mấy tháng trời không thèm hỏi han đến con trai mình chứ?
Một người làm ba như ông ấy, cũng không biết lấy mặt mũi đâu mà nói ra câu đó nữa, haiz, ông chỉ đợi một bữa cơm đã cảm thấy không chịu nổi rồi sao?
Một câu của vệ sĩ khiến Lộ Hướng Đông oán giận đến nói không nên lời. Hắn biết vệ sĩ nói đúng, con trai hắn thỉnh thoảng không về, nhưng hắn lại chỉ thỉnh thoảng mới về một lần.
Nhưng, chuyện như thế bị một vệ sĩ vạch trần, khiến hắn thật sự cảm thấy mất hết mặt mũi, giống như bị người ta tát thẳng vào mặt vậy.
Lộ Hướng Đông che dấu sự chột dạ, mắt lạnh nhìn vệ sĩ, “Gan của cậu cũng lớn thật đấy, tôi thuê cậu, bảo vệ con trai tôi, không phải để cậu tùy ý bỏ bê công việc.”
Vệ sĩ cúi đầu, không nói gì, cũng không nói bản thân đã sai, dù gì hắn cũng không sai.
Hắn cảm thấy thiếu gia ở nhà Nhạc Thính Phong rất tốt, có người cùng ăn cơm, có người cùng chơi. Hơn nữa, cả nhà người ta ấm áp biết mấy, ông nội bà nội, ba mẹ, tam đại đồng đường, đó mới là một ngôi nhà mà mỗi đứa trẻ nên có. Chứ ai như Lộ gia, quanh năm suốt tháng chủ nhân chẳng gặp được mấy lần, cả nhà chỉ có một đứa trẻ.
Bây giờ thiếu gia đã lớn hơn một chút, trước đây lúc thiếu gia còn nhỏ, càng đáng thương hơn.
Lộ Hướng Đông thấy vệ sĩ mãi vẫn không nhận sai, trong lòng bực bội, trong nhà này quả là bất kỳ ai cũng dám bỏ ngoài tai lời nói của hắn, hắn tức giận nói: “Cậu bị sa thải... ”
Vệ sĩ thở dài, ây da, quả nhiên là thế, không nên lắm lời, hậu quả lắm lời, chính là bị sa thải. Nhưng, cũng đã nói rồi, cũng chẳng cảm thấy hối hận.
“Vâng.” vệ sĩ cũng không thèm năn nỉ, dù sao năn nỉ cũng vô dụng, nói không chừng thiếu gia biết được, sẽ bảo hắn trở lại làm cũng không chừng.
“Tôi đi thu dọn đồ đạc.” Vệ sĩ xoay người chuẩn bị đi thu dọn đồ của mình.
Lộ Hướng Đông không ngờ lần này vệ sĩ lại kiên định như vậy, bảo hắn ta đi, cả một câu năn nỉ cũng không nói. Hắn vốn nghĩ, vệ sĩ nhất định sẽ năn nỉ xin tha, đến lúc đó hắn giáo huấn thêm vài câu, sau đó đại phát từ bi giữ vệ sĩ lại.
Nhưng kịch bản, sao lại thay đổi rồi?
Lộ Hướng Đông lo lắng, nếu con trai trở về phát hiện vệ sĩ của nó thiếu mất một người, chắc sẽ càng giận hắn, hắn nói: “Đợi đã.”
Vệ sĩ dừng lại.“Lộ đổng, còn chuyện gì sao?”
Lộ Hướng Đông hắng hắng giọng: “Bỏ đi, cậu... cậu... Nể tình xưa nay cậu tận tâm tận trách với thiếu gia, lần này bỏ đi, lần sau nếu còn tái phạm, cậu sẽ lập tức bị sa thải.”
Vệ sĩ thở phào nhẹ nhõm, mẹ ơi, làm một phen hú vía, may mà còn giữ được công việc, cậu gật đầu: “Vâng, đa tạ Lộ đổng.”
Nhưng, sau này... Những lời này, lúc cần nói có thể cậu vẫn sẽ nói.
“Hỏi xem khi nào thiếu gia trở về?”
“Thiếu gia nói, khi nào cậu ấy về, sẽ gọi điện bảo chúng tôi đến rước, trước khi cậu ấy gọi điện, cứ đợi là được.” Vệ sĩ đem những lời Lộ Tu Triệt nói, sửa lại một chút, dù gì lúc này hắn cũng không muốn gọi điện thoại cho thiếu gia. Hắn rất mong, thiếu gia ở nhà Nhạc Thính Phong chơi thêm một lúc nữa.