Sự chuyển biến của Lộ Tu Triệt, vệ sĩ là từng ngày từng ngày chứng kiến. Hắn đi theo Lộ Tu Triệt mấy năm rồi, nhìn thấy lúc cậu ấy tệ nhất, cũng như, bây giờ nhìn thấy cậu ấy thay đổi từng ngày, từng chút từng chút bị kéo trở lại từ con đường lệch lạc, vệ sĩ cũng tốt tài xế cũng tốt người hầu trong nhà ai ai cũng tốt, ai ai cũng vui mừng trong lòng.
Bọn họ đều nhìn thấy Lộ Tu Triệt lớn lên, biết rõ đứa trẻ này, bản chất không xấu, đây là một cậu bé rất tốt, chỉ là từ nhỏ thiếu thốn tình yêu, thiếu hơi ấm, không có người bên cạnh chỉ dẫn con đường đúng đắn.
Bọn họ vốn đều rất lo lắng, vì Lộ Tu Triệt đã 12 tuổi rồi, nếu cứ tiếp tục sa ngã như thế, có thể cả đời sẽ bị hủy mất, cũng may, cậu ấy đã quen biết Nhạc Thính Phong.
Từ sau khi quen biết Nhạc Thính Phong, đúng là mỗi ngày đều thay đổi, mỗi ngày đều khiến bọn họ bất ngờ.
Trong lòng họ đều rất cảm kích Nhạc Thính Phong, cảm thấy, cậu ấy đúng là người đến để cứu thiếu gia, học hành giỏi, chính là người thầy người bạn chân chính, người nhà còn tốt như vậy. Thiếu gia tiếp xúc nhiều hơn với kiểu người như thế, là chuyện tốt.
Dù gì, vệ sĩ cũng không muốn gọi điện sớm như thế. Hắn mong Lộ Tu Triệt cứ ở đó tốt nhất đến tối hẳn trở về. Căn nhà lạnh tanh, không có hơi người này, trở về làm gì.
Lộ Hướng Đông vừa nghe, cả lý do gọi điện cũng không có, bèn thở dài một tiếng, đột nhiên hắn cảm thấy có hơi mệt mỏi, vẫy vẫy tay bảo vệ sĩ lui xuống.
Vệ sĩ rời đi, Lộ Hướng Đông một mình ngồi trong phòng khách rộng lớn. Người hầu rót cho hắn một cốc trà nóng, sau đó cũng lặng lẽ rời đi.
Lộ Hướng Đông một mình ngồi trong phòng khách 10 phút, đã chịu không nổi, yên tĩnh quá rồi, cả hô hấp của bản thân dường như cũng có thể nghe thấy tiếng vang, cảm giác trống trải khiến người ta cảm thấy cô độc lan tỏa từ trong xương cốt.
Lộ Hướng Đông đứng dậy, hắn mới ngồi một chút như thế đã không chịu nổi nữa. Hắn cũng không biết khi nào Lộ Tu Triệt mới về.
Hắn muốn ra ngoài, nhưng lúc bước chân sắp ra khỏi phòng khách lại dừng lại, cũng không biết tại sao, hắn cảm thấy không thể đi được nữa, hắn nói: “Bỏ đi, ăn ở nhà vậy, bữa trưa làm xong chưa?”
Cô giúp việc trả lời: “Xong rồi ạ.”
“Dọn lên đi.”
Thế nên người hầu lần lượt bê thức ăn lên, nguyên một bàn dài, chỉ có một mình Lộ Hướng Đông, trước mặt, chỉ có một chiếc ghế trống, trong lòng hắn lại dâng lên một trận bất an.
Lộ Hướng Đông một mình ăn trưa, hắn cảm thấy mỗi món ăn vào miệng đều chẳng có mùi vị gì, hắn hỏi: “Bây giờ trong nhà sao lại yên tĩnh thế?”
Cô giúp việc cung kính trả lời: “Yên tĩnh sao?”
Cô cười cười: “Tiên sinh do ngài không thường trở về, thế nên không thích ứng, chúng tôi chắc đều đã quen rồi, nên không cảm thấy gì. Bình thường thiếu gia đều như thế, cậu ấy chưa từng nói, chúng tôi cũng không biết.”
Câu này của cô giúp việc không biết là vô ý, hay cố tình, dù gì nghe vào tai Lộ Hướng Đông đều đặc biệt chói tai.
Không thường trở về, nên không thích ứng, đây là nhà hắn, hắn có gì mà không thích ứng chứ, nói cứ như hắn về khách sạn vậy, tuy nhiên… Tuy nhiên đúng là hắn không thường trở về, nhưng đây vẫn là nhà hắn.
Tuy suy nghĩ căm giận như vậy, nhưng đôi đũa mà Lộ Hướng Đông cầm, đột nhiên cảm thấy rất nặng, lại không thể gắp được gì nữa, hắn… Hắn chỉ trở về một chút, đã cảm thấy chịu không nổi, nhưng những ngày tháng thế này, con trai hắn ngày nào cũng sống như thế, không có ai ở cùng, một mình, trong căn nhà trống trải này, nó... có quen không?