Trước đây lúc cậu cần, ông ấy không cho, bây giờ cậu không cần nữa, lại chạy đến làm thế để làm gì chứ?
Lộ Tu Triệt cảm thấy bây giờ cậu thật sự, đã có thể làm được, hoàn toàn bỏ mặc, dù cho ba cậu thật sự dẫn người phụ nữ đó về, phỏng chừng cậu cũng sẽ không có phản ứng to tát gì.
Haiz, Nhạc Thính Phong nói đúng, lớn lên rồi, sẽ có thể nhìn rõ rất nhiều chuyện.
Lộ Tu Triệt bây giờ chỉ cảm thấy bản thân trước đây rất ngốc, lại có thể làm những chuyện nhàm chán như thế.
Bây giờ chuyện cậu phải làm chính là nỗ lực trưởng thành, trong quá trình trưởng thành khiến bản thân trở nên mạnh mẽ hơn. Cậu thật sự rất muốn có thể nhanh chóng thoát khỏi Lộ gia.
Lộ Hướng Đông nhìn con trai lên lầu, tay giơ ra định gọi cậu, nhưng trong cổ họng lại chẳng thể phát ra âm thanh gì.
Vừa rồi Tiểu Triệt nói nó đã quen rồi, đã quen… Hắn không ở nhà, đã quen hắn không gọi điện, hay đã quen, trong cuộc sống không có sự tồn tại của người ba như hắn?
Trong lòng Lộ Hướng Đông như có một chiếc xương cá to kẹt ở đó, rất đau, hô hấp nhẹ cũng cảm thấy khó chịu.
Con trai bây giờ đã không cần hắn quan tâm nữa, không cần… không cần hắn nữa.
Một câu nói nhẹ nhàng bâng quơ của Lộ Tu Triệt, đối với Lộ Hướng Đông mà nói, lại giống như vạn tiễn xuyên tim. Hắn không hiểu, bản thân mình và con trai sao lại biến thành như thế?
Họ là cha con, trong cái nhà này chỉ có hai người họ, còn ai có thể thân thiết hơn họ chứ, quan hệ của hai người họ là thân thiết nhất mà.
Lộ Hướng Đông đứng trước cầu thang rất lâu, khi hắn vừa cử động, cô giúp việc đã bước đến hỏi: “Tiên sinh... ngài... Ra ngoài hay là... ”
Lộ Hướng Đông bỗng nổi giận, chỉ vào cô nói: “Cả cô cũng cảm thấy tôi không thể ngủ lại ở nhà sao?”
Trong nhà tất cả mọi người đều cảm thấy, hắn sẽ không ngủ lại ở nhà, tất cả mọi người đều nghĩ thế.
Nơi này là nhà của hắn, nhà của hắn, tại sao hắn không thể ở lại?
Cô giúp việc sợ hãi vội vã bước về sau một bước, “Xin lỗi tiên sinh, tôi… nói sai rồi.”
Lộ Hướng Đông quát lên với họ: “Tôi thấy mấy người ai nấy đều đã quên, ai mới là chủ nhân cái nhà này.”
Cô giúp việc run cầm cập: “Tiên sinh, không có, trước giờ tôi đều không dám quên.”
Lộ Hướng Đông lòng đầy lửa giận không có chỗ phát tiết, hắn quay đầu bước lên lầu, xông đến bên ngoài phòng Lộ Tu Triệt, giơ tay muốn gõ cửa, nhưng tay giơ lên lại không thể nào gõ xuống được, hắn nhớ đến thái độ bây giờ Lộ Tu Triệt đối với hắn, trong lòng liền cảm thấy khó chịu.
Lộ Hướng Đông thở dài, trước đây cứ nghĩ, không biết bao giờ con trai mới có thể nghe lời, có thể hiểu chuyện. Nhưng đợi đến lúc nó thật sự hiểu chuyện, hắn mới phát hiện, trước đây vẫn tốt hơn. Tiểu tử tính tình nghịch ngợm tùy hứng trước đây, ít nhất còn thân thiết với hắn, mỗi lần hắn về nhà, tuy ngoài miệng luôn cãi nhau với hắn, nhưng trong mắt lại luôn muốn thân thiết với hắn.
Còn bây giờ, đúng là đã xem hắn như một người xa lạ rồi, xa cách khách khí, miệng gọi ba, nhưng trong mắt lại vô cùng lạnh nhạt.
Lộ Hướng Đông đứng bên ngoài rất lâu, cuối cùng, vẫn không gõ cửa.
Vào lúc hắn không hay biết, nút thắt giữa hắn và con trai, đã tự thắt một nút chết, muốn tháo gỡ, sợ rằng không đơn giản như vậy, con trai bây giờ, không phải có thể tùy tiện dùng một món đồ chơi là có thể dỗ dành được nữa rồi.
Lộ Hướng Đông xoay người trở về phòng của mình. Hắn đã rất lâu chưa về đây rồi, bày trí trong phòng vẫn giống hệt lúc hắn đi. Đột nhiên hắn phát hiện, căn phòng này đối với hắn có chút xa lạ.
Lộ Hướng Đông ngồi bên giường, một mình ngồi đến nửa đêm, hắn càng nghĩ càng cảm thấy, tất cả chuyện này đều phải trách Nhạc Thính Phong, nhất định là do thằng nhóc đó ly gián.