“Nhưng, thiếu gia, Lộ đổng đã dặn di dặn lại nhiều lần, hay là chúng ta về trước đi, ngài ấy vẫn đang ở nhà đợi cậu về ăn cơm đó.” Vệ sĩ tuy ngoài miệng khuyên bảo, nhưng trong lòng lại đang nói: Thiếu gia làm đúng lắm, thiếu gia làm tốt lắm, nên làm thế, nên để Lộ đổng cũng nếm thử, một mình ở nhà, đến cả người nói chuyện cũng không có, duy chỉ mong đợi người thân ngày nào cũng không trở về, rốt cuộc có mùi vị gì.
Lộ Tu Triệt liếc anh một cái: “Nếu anh còn phí lời nữa, sau này đừng hòng theo tôi ra ngoài.”
“Không không, thiếu gia tôi không nói nữa, xin cậu để tôi đi theo cậu ra ngoài đi.” Vệ sĩ lập tức đảm bảo không phí lời nữa, bây giờ hắn vẫn thích đi theo thiếu gia hơn.
“Thiếu gia, vậy bây giờ chúng ta đi đâu, chẳng lẽ... Lại đi tìm Nhạc thiếu gia?”
Trên mặt Lộ Tu Triệt nở nụ cười tươi: “Đi chứ, sao lại không đi, dì Tiểu Ái nói hôm nay sẽ làm bánh bao nhân nước cho tôi, đi, nhanh lên, còn không đi sẽ không kịp bữa trưa đâu.”
“Vâng, thiếu gia cậu mau lên xe đi.”
Vệ sĩ cũng mặc kệ, Lộ Hướng Đông đã nói những gì trong điện thoại, vui vẻ theo Lộ Tu Triệt đến nhà Nhạc Thính Phong.
Đến tiểu khu, Lộ Tu Triệt nói với tài xế và vệ sĩ: “Tôi biết gần đây có một nhà hàng Tây cũng không tệ, hai người đến đó ăn đi, tiền sẽ do tôi trả.”
“Hihi, lại làm phiền thiếu gia tốn kém rồi.”
Lộ Tu Triệt vẫy vẫy tay, “Mau đi đi, ăn xong thì đến đón tôi.”
Cậu gõ cửa, điều đầu tiên nhìn thấy chính là Nhạc Thính Phong.
Nhạc Thính Phong xụ mặt nói: “Cậu đến cũng đúng thời điểm thật, có phải ngửi thấy mùi thơm mà đến không?”
Cậu vừa nghe chuông cửa reo lên, đã biết chắc chắn là Lộ Tu Triệt đến, ra mở cửa, quả nhiên, chính là tên tiểu tử thối này.
Lộ Tu Triệt chẳng chút khách khí nào cười nói: “Đúng vậy, sao cậu biết, tớ chẳng phải ngửi thấy hương thơm mà đến sao?”
Giọng Nhiếp Thu Sính từ bên trong truyền ra: “Có phải Tiểu Triệt không?”
“Dì Tiểu Ái, là cháu, cháu đến rồi... ” Lộ Tu Triệt trực tiếp chen qua người Nhạc Thính Phong bước vào trong, miệng còn gọi: “Ông bà, dì Tiểu Ái, Thanh Ti... Cháu đến rồi... ”
Vừa vào phòng khách đã ngửi thấy hương thơm ngào ngạt từ trong bếp tỏa ra.
Cậu vui vẻ nói: “Dì Tiểu Ái, có phải là bánh bao nhân nước làm xong rồi không?”
Nhiếp Thu Sính cười nói: “Đúng vậy, xong rồi, dì đang nói nếu cháu còn chưa đến thì bảo Thính Phong gọi điện cho cháu, mau đi rửa tay đi, chuẩn bị ăn cơm nào.”
“Vâng, cháu sẽ đi rửa tay ngay.” Lộ Tu Triệt vui vẻ chạy vào nhà vệ sinh rửa tay, bây giờ chạy tới chạy lui trong nhà đã rất quen thuộc.
Lộ Tu Triệt rửa tay xong, Nhiếp Thu Sính cũng đúng lúc gọi: “Các con mau qua ăn cơm.”
Nhạc Thính Phong dắt tay Thanh Ti bước đến trước bàn ăn, Lộ Tu Triệt vội vã chạy theo sau, đặt mông ngồi cạnh bên Nhạc Thính Phong.
Dì giúp việc đang đem bánh bao vừa ra lò ra: “Cái này phải ăn lúc nóng mới ngon, cẩn thận một chút, coi chừng bỏng nhé.”
Nhiếp Thu Sính bước đến từ từ ngồi xuống: “Nào, cháu thử trước đi, xem mùi vị thế nào?”
Lộ Tu Triệt gật đầu lia lịa, nước miếng của cậu sắp chảy ra luôn rồi, cẩn thận gắp một cái bánh bao bỏ vào bát của mình, cắn một cái nho nhỏ, nước canh bên trong tuôn ra.
Cậu cẩn thận húp một ngụm nước canh, hai mắt lập tức sáng lên, “Woa, ngon đến mức cháu sắp bay lên rồi. May mà hôm nay cháu đã đến, bằng không, cháu thật sự phải hối hận cả đời rồi.”
Nhạc Thính Phong khinh bỉ liếc cậu một cái, cúi đầu gắp một cái cho Thanh Ti, “Cẩn thận một chút biết không?”