Cô bé không đợi nổi muốn nếm thử mùi vị của bánh bao, nhưng do ăn hơi vội, cắn một cái liền bị bỏng, Nhạc Thính Phong vội vã đưa ly nước sang, “Mau uống một ngụm đi, anh vừa bảo em phải cẩn thận một chút, rốt cuộc vẫn bị bỏng. Bánh bao này tốt nhất em nên đợi nguội rồi hẳn ăn.”
Thanh Ti bị bỏng ở đầu lưỡi, ừng ực ừng ực uống hai ngụm nước, lè lè cái lưỡi đỏ hồng, oan ức nhìn Nhạc Thính Phong.
“Được rồi, đừng nhìn anh như thế, ai bảo em để bị bỏng làm gì, đợi lát nữa hẵng ăn.” Nhạc Thính Phong xoa xoa đầu Thanh Ti, trên mặt còn mang theo sự cưng chiều.
Cậu gắp một cái vào bát của mình, dùng đũa chọc một cái lỗ nhỏ, nước canh bên trong chảy ra ngoài, đợi đến khi không còn nóng nữa, mới đưa sang cho Thanh Ti: “Chắc không còn nóng nữa, nhưng, em vẫn phải ăn chậm một chút có biết không?”
“Dạ dạ dạ... ” Thanh Ti gật đầu lia lịa.
Cuối cùng cắm một miếng bánh bao to, Thanh Ti vui vẻ đến híp cả mắt, “Woa, ngon quá, bánh bao mà mẹ và dì làm thật ngon quá đi.”
Lộ Tu Triệt đã ăn ba cái rồi, cậu nhìn thấy tương tác giữa Thanh Ti và Nhạc Thính Phong, trong lòng vô cùng ngưỡng mộ, nhưng, cậu thừa nhận, cậu thật sự không thể chu đáo như Nhạc Thính Phong được. Cậu đã đến nhà ăn cơm mấy lần rồi, mỗi bữa cơm đều nhìn thấy Nhạc Thính Phong chăm sóc Thanh Ti, mọi người trong nhà cũng đã quen rồi, quan hệ giữa hai đứa thật sự rất tốt.
Lộ Tu Triệt nhớ đến trước khi thi cuối kỳ, lúc ôn tập môn văn, có một câu: Lương kỵ trúc mã lai, nhiễu sàng lộng thanh mai.
Tuy, bây giờ hai người họ là quan hệ anh em họ, nhưng, họ vốn không có cùng huyết thống!
Lộ Tu Triệt lắc lắc đầu, ây da, nghĩ gì vậy chứ, vẫn nên lo ăn bánh bao trước đã, sau này cậu sẽ cố gắng chu đáo hơn một chút, quan tâm Thanh Ti nhiều hơn một chút.
Bây giờ Thanh Ti đối với cậu, đã tốt hơn trước đây rất nhiều rồi, có món gì ngon, còn để dành cho cậu một phần nữa.
Lộ Tu Triệt đột nhiên nhớ đến, trưa nay không nhìn thấy Du Dực, cậu bèn hỏi: “Trưa nay chú không về ăn cơm sao dì?”
“Chú ấy gọi điện về bảo có vài chuyện phải xử lý, sẽ về trễ một chút, bảo các con cứ ăn trước đi, không cần đợi chú ấy.”
Có lẽ gần đến cuối năm, bên phía Du Dực gần đây cũng hơi bận rộn, gần đây đang hợp tác với phía cảnh sát, hình như có một số phần tử bất hảo, đã đến thủ đô, chuẩn bị phá hoại gì đó, thế nên gần đây có hơi bận.
Lộ Tu Triệt gật đầu, cậu cũng không biết Du Dực làm gì, nhưng, thân thủ lợi hại như thế, chắc chắn không phải công việc bình thường.
Lộ Tu Triệt bên nhà Nhạc Thính Phong ăn cơm rất vui vẻ, nhưng ba cậu ở nhà lại khô cằn chờ đợi. Đã sắp hơn 12 giờ rồi vẫn chưa thấy con trai về, Lộ Hướng Đông bấy giờ mới gọi điện cho con trai, nhưng điện thoại vẫn đang tắt máy.
Thế nên hắn lại gọi điện cho vệ sĩ, hai vệ sĩ và tài xế đang ở nhà hàng Tây gần nhà Nhạc Thính Phong thưởng thức bít tết thơm ngon.
Vừa nhìn thấy Lộ Hướng Đông gọi đến liền vội vã giơ tay bảo hai người còn lại đừng cử động đừng nói gì, hắn quên mất chuyện này, quên gọi điện báo với Lộ Hướng Đông.
“Sao còn chưa về, không lẽ lớp học vẫn chưa kết thúc sao?” Lộ Hướng Đông vừa mở miệng ngữ khí đã vô cùng không tốt.
Hắn trở về từ tối qua, mãi cho đến trưa nay vẫn chưa rời khỏi nhà nửa bước, đây chắc là lần đầu tiên hắn ở lại nhà lâu như thế, chỉ đợi muốn cùng con trai ăn một bữa cơm, có thể nói chuyện đàng hoàng, nhưng, trong căn nhà này, hắn và con trai đến cả một cái đối mặt trực tiếp cũng không có.