Vệ sĩ sợ bị quở mắng, nên nói dối rằng: “Là thế này Lộ đổng, lớp học chỉ vừa mới kết thúc thôi, tôi đang muốn gọi điện báo cho ngài đây ạ.”
“Thiếu gia đâu, lập tức đưa thiếu gia về ăn cơm.”
Vệ sĩ đương nhiên không có cách nào đưa Lộ Tu Triệt về ăn cơm, hắn nói: “Lộ đổng là... Như vầy, thiếu gia nói, lớp học buổi chiều bắt đầu tương đối sớm, buổi trưa trở về ăn cơm rồi quay lại sợ rằng không kịp, thế nên không về nhà ăn ạ.”
Hắn không dám nói Lộ Tu Triệt đang ở nhà Nhạc Thính Phong, nếu nói ra, chắc Lộ đổng sẽ càng nổi điên, giỏi lắm, không về nhà ăn cơm lại chạy sang nhà người khác ăn.
Lộ Hướng Đông nổi giận: “Lại không về, tôi nói cho cậu biết, phải trở về, một lớp học quan trọng thế sao? Còn quan trọng hơn việc cùng ăn cơm với ba nó sao?”
Vệ sĩ nghe xong, không nhịn được muốn nói một câu, ồ bây giờ biết nói vậy, vậy bình thường công việc của ông quan trọng thế sao, người phụ nữ đó quan trọng thế sao, còn quan trọng hơn việc cùng con trai ông ăn cơm sao?
Nhưng, hắn chỉ là một vệ sĩ nhỏ bé thật sự không dám nói thế, chỉ đành nói: “Chuyện này... Lộ đổng xin bớt giận, thiếu gia đang chuyên tâm học hành là một chuyện tốt, không phải sao? Buổi sáng lúc học tiếng Anh, thầy giáo còn nói thiếu gia về mặt ngôn ngữ rất có thiên phú nữa.”
Lộ Hướng Đông vô cùng không vui: “Đừng nói với tôi những điều vớ vẩn này nữa, bảo thiếu gia về ngay, tôi đang đợi thiếu gia về cùng ăn trưa.”
Vệ sĩ không kìm được, nói dối: “Thiếu gia... nói,... nói... Chỉ là một mình ăn cơm thôi mà, bình thường cậu ấy cũng như thế, vốn chẳng cảm thấy gì cả.”
Câu này vừa nói xong, hai người ngồi bên cạnh đã hoàn toàn ngừng hô hấp, không ai dám nói gì.
Lộ Hướng Đông im lặng một lúc, sau đó tức giận nói: “Nó... Tiểu tử thối này, cậu bảo nó nghe điện thoại cho tôi.”
“Thiếu gia nói, cậu ấy rất đói, phải… phải nhanh chóng đi ăn, nếu ngài không còn chuyện gì khác, thì… thì cúp máy trước đây.”
Vệ sĩ cũng hết cách, cắn răng, cúp điện thoại.
Nét mặt tài xế đầy vẻ bái phục: “Gan của cậu cũng to thật, dám nói chuyện với ông chủ như thế, cậu không sợ ông ấy phát hiện sao?”
“Không thì thế nào? Nếu nói với ông ấy, thiếu gia thà đến nhà người khác ăn cơm cũng không muốn về gặp ông ấy, cậu nghĩ chúng ta còn đường sống sao?”
“Haiz, ông chủ cũng thật là, bình thường chẳng thèm quan tâm đến con trai, nay đột nhiên lại có lòng tốt như vậy, muốn quản con trai, chỉ tiết là, thiếu gia không còn là một đứa bé ba tuổi nữa.”
“Nghe nói, Lộ đổng bên ngoài đang nuôi một người phụ nữ, lần này không giống những lần chơi đùa trước đây, hình như Lộ đổng muốn để người phụ nữ ấy làm nữ chủ nhân của Lộ gia đó.”
“Nói thế, những ngày tháng tốt đẹp của thiếu gia chẳng còn bao nhiêu nữa rồi... ”
...
Lộ Hướng Đông bị cúp điện thoại, tức giận ném luôn cả điện thoại.
Tiểu tử thối, đúng là muốn làm phản mà, nếu không có lão tử đây kiếm tiền cho nó tiêu xài, nó có thể sống thoải mái như thế không?
Nhưng... Sau khi tức giận xong, trong lòng Lộ Hướng Đông càng chua xót hơn, con trai thật sự không muốn gần gũi với hắn nữa.
Hắn không biết nên oán trách ai, trách Nhạc Thính Phong khiêu khích, trách cô ấy thời gian này không nhắc nhở hắn trở về, hay trách… bản thân hắn không nhớ đến.
Lộ Tu Triệt vì buổi chiều còn phải học thêm, ở nhà Nhạc Thính Phong ăn trưa xong ngồi chơi một chút thì phải rời khỏi, lúc cậu đi còn nói với Nhạc Thính Phong, đợi sau khi hết đông, lúc khai giảng, cậu chắc chắn có thể đuổi kịp thành tích của Nhạc Thính Phong.
Vệ sĩ đến đón Lộ Tu Triệt nói: “Thiếu gia, tiên sinh ngài ấy... Rất tức giận.”
Nụ cười trên mặt Lộ Tu Triệt tan đi: “Ồ, ông ấy tức giận, có người sẽ an ủi ông ấy.”