Thư ký lái một chiếc xe khác đến, sau khi lên xe, cậu hỏi Lộ Hướng Đông muốn đi đâu trước.
Lửa giận trong lòng Lộ Hướng Đông vẫn chưa nguôi, hắn nói: “Đưa cô ấy về.”
Thư ký gật đầu, lái xe chầm chậm sang đường.
Trong xe rất yên tĩnh, Lộ Hướng Đông không nói gì, người phụ nữ ngồi bên cạnh cũng ngoan ngoãn ngồi đó không mở miệng, yên lặng ngồi bên cạnh hắn, cả hô hấp cũng rất nhỏ nhẹ.
Thư ký cảm khái, người phụ nữ này đúng là rất thông minh, ả biết rõ, lúc nào nên nói điều gì, nên làm những gì.
Đến trước cửa tiểu khu, thư ký dừng xe lại, “Lộ đổng, đến rồi.”
Lộ Hướng Đông nói với người phụ nữ ngồi bên cạnh: “Em về trước đi.”
Ả gật đầu, “Vậy... Còn anh?”
“Tối nay anh còn có việc.” hôm nay Lộ Hướng Đông thật sự không có tâm trí nhàn nhã ở bên ả, càng không có tâm trạng dỗ dành ả.
“Được... Vậy anh... Chuyện này, em biết anh rất giận, nhưng em vẫn mong, anh đừng quá để ý đến chuyện này, tức giận hại thân, sau khi anh trở về, nếu được thì nhớ uống một cốc sữa nóng, sẽ giúp dễ ngủ hơn.”
Lộ Hướng Đông thở dài: “Anh biết rồi, em mau vào đi.”
“Được, vậy em vào trước đây, anh cũng thế, sau khi về đến nhà nhớ nghĩ ngơi sớm.”
Ả xách theo túi rời khỏi, bóng dáng yểu điệu, thoạt nhìn có vài phần xinh đẹp.
Thư ký hỏi: “Lộ đổng, bây giờ chúng ta đi đâu?”
Lộ Hướng Đông thở dài: “Về nhà đi.”
Tối nay hắn không muốn tìm bất kỳ người phụ nữ nào.
Hắn biết vừa rồi hắn đối với cô ấy có hơi quá đáng, nhưng, lửa giận của hắn chưa nguôi, thật sự không còn nhẫn nại để dỗ dành cô ấy.
Đợi sau khi chuyện này giải quyết xong, rồi hẳn tính.
Thư ký đưa Lộ Hướng Đông về nhà, “Giờ này, sợ rằng thiếu gia đã ngủ rồi.”
Lộ Hướng Đông nhớ đến con trai, bất đắc dĩ thở dài: “Tiểu tử đó nghỉ đông cũng không chịu đi chơi, chạy đi báo danh lớp bổ túc gì đó, giờ này, nếu còn chưa ngủ, tám phần là đang đọc sách rồi.”
Thư ký vội nói: “Đây là chuyện tốt mà, thiếu gia chịu học hành, có lòng tiến bộ, còn cháu của tôi, tuổi tác cũng trạc tuổi thiếu gia, nhưng về chuyện học hành, đúng là khiến anh và chị dâu tôi phí biết bao tâm sức. Nếu nó có thể được một phần mười như thiếu gia, vậy anh tôi chắc đã yên tâm biết mấy.”
Câu này cuối cùng cũng khiến Lộ Hướng Đông vui hơn một chút, trên mặt ít nhiều đã có thêm nét cười.
“Con trai tôi tôi còn không hiểu sao, nó à… chính là đang giận dỗi tôi.”
“Lộ đổng, nếu như tất cả các đứa trẻ giận dỗi với trưởng bối đều dùng cách chuyên tâm học tập, vậy chắc các bậc phụ huynh trên đời này đến ngủ cũng phải cười đến tỉnh mất.”
Lộ Hướng Đông cười to hai tiếng: “Tiểu tử cậu, đúng là thật biết nói chuyện, được rồi, mau về đi, ngày mai cứ tiến hành hội nghị như bình thường.”
“Vâng Lộ đổng, vậy tôi về trước đây.”
Lộ Hướng Đông bước vào nhà, giờ này, mọi người trong nhà đều đã ngủ, chỉ có phòng của Lộ Tu Triệt vẫng sáng đèn.
Cậu 11 giờ mới về đến nhà, sau khi về đến biết Lộ Hướng Đông vẫn chưa về, còn nói đùa với vệ sĩ nữa.
Lộ Hướng Đông gõ cửa phòng Lộ Tu Triệt.
Cửa phòng mở ra hắn hỏi: “Tiểu Triệt à, con đang làm gì thế?”
“Đang giải bài toán, trễ lắm rồi, ba đi ngủ sớm đi.” Lộ Tu Triệt nhàn nhạt nói.
Lộ Hướng Đông đột nhiên phát hiện, hình như con trai đã cao hơn một chút, hắn cười nói: “Con cũng đừng làm khuya quá, ngủ sớm đi biết không.”
“Con biết rồi.” Lộ Tu Triệt muốn đóng cửa, Lộ Hướng Đông còn muốn nói thêm vài câu với cậu, nên vội vã tìm đề tài, không cẩn thận hỏi một câu: “Tiểu Triệt, con cảm thấy ba tái hôn có được không?”
Lộ Tu Triệt lẳng lặng nhìn hắn: “Tùy ba, con sao cũng được.”