Nhạc Thính Phong chạy đi vẫn chưa xa, cậu vừa chạy xe vừa đáp lại một câu: “Không, đó là vừa rồi, bây giờ, cháu cảm thấy chú bị mù rồi mới đúng.”
Chỉ có mù mới xem trọng kiểu phụ nữ như thế? Thật không biết Lộ Hướng Đông nghĩ gì nữa, còn không bằng đi tìm một tiểu minh tinh trẻ tuổi xinh đẹp.
Thanh Ti quay đầu lại nhìn Lộ Hướng Đông một cái, gương mặt đó, làm Thanh Ti giật mình phải ôm chặt eo Nhạc Thính Phong, cô bé hỏi: “Anh, dì đó là mẹ kế mà chú Lộ tìm cho anh Lộ Tu Triệt hả?”
Nhạc Thính Phong: “Chắc là vậy.”
“Ồ... ” Thanh Ti giống như người lớn vậy, thở dài một tiếng, tỏ vẻ một lời khó mà nói hết được!
...
Lộ Hướng Đông đứng bên đường, gió lạnh thổi vù vù, thổi đến răng của hắn cũng lạnh cóng.
Chuyện vốn cho rằng rất dễ làm không ngờ lại không thể giải quyết, ngược lại còn bị tiểu tử đó sỉ nhục.
Lộ Hướng Đông rất tức giận, cảm giác này, giống như lần trước bị người ta phá xe vậy, trên mặt bị người ta đánh cho mấy cái, lần trước còn không biết đó là ai, không thể trút giận, nhưng lần này rõ ràng biết rõ, nhưng vẫn không thể trút giận, vì đối phương là một tiểu tử thối 12 tuổi.
Người phụ nữ đứng sau lưng hắn, muốn nói chuyện nhưng lại có chút do dự, lúc này ả biết Lộ Hướng Đông, sẽ không nghe lọt tai bất kỳ điều gì.
Nhưng, tình hình bây giờ, ả không nói lại không được, ả dịu giọng nói: “Hướng Đông anh... Đừng so đo với một đứa trẻ làm gì, đừng để chuyện này trong lòng.”
Lộ Hướng Đông tức giận quát: “Anh đã nói với em đừng xuống, em vẫn cứ bước xuống làm gì chứ, em cho rằng em bước xuống có tác dụng gì sao? Còn không phải càng làm mất mặt hơn à.”
“Xin lỗi Hướng Đông, em... không nên xuống, em không ngờ cậu nhóc đó… lại khó giải quyết như vậy… Em chưa từng gặp qua, đứa bé nào như thế, vốn không giống một đứa bé mười mấy tuổi.” Ả ta vô hình di chuyển lửa giận trên người Lộ Hướng Đông.
Quả là ả đã thành công, Lộ Hướng Đông cắn răng, Nhạc Thính Phong tên tiểu tử thối này, đúng là không phải một đứa trẻ tầm thường.
“Tiểu tử này không phải tay vừa, sau này đúng là phải nghĩ cách không được để Tiểu Triệt quá thân thiết với nó, bằng không, sau này không biết còn xảy ra chuyện gì nữa.”
“Nhưng, đó dù gì cũng là bạn của Tiểu Triệt, không phải anh nói, Tiểu Triệt... Gần như không có bạn bè gì sao?”
“Không sao, không có Nhạc Thính Phong, Tiểu Triệt vẫn còn rất nhiều bạn tốt hơn, thân thiết hơn, đi thôi, về nhà trước.”
Ả gật đầu, đi theo Lộ Hướng Đông cùng lên xe.
Lửa giận trong lòng Lộ Hướng Đông vẫn luôn không nguôi, suốt trên đường đều nghĩ đến Nhạc Thính Phong.
Sau khi đến nơi xe dừng lại, hắn đột nhiên hỏi: “Nếu em rời xa anh có thể khiến quan hệ giữa anh và Tiểu Triệt tốt lên, em có đồng ý không?”
Người phụ nữ đó đầu tiên là sửng sốt, sau đó thì cúi đầu, dịu dàng nói: “Đồng ý, em đồng ý vì anh làm bất kỳ chuyện gì. Trước đây nhiều năm như vậy cũng có thể trải qua được, sau này cũng thế, tất cả đều phải vì con cái.”
Lộ Hướng Đông nhìn ả, qua một lúc lâu, hắn mới nắm chặt tay ả: “Sau này, sẽ không thế nữa.”
Hắn tin tưởng, những gì mà ả nói, hắn luôn tin đó là thật.
Ả ngẩng đầu lên, khóe mắt sũng nước, vành mắt cũng đỏ lên, nói “Hướng Đông, yêu cầu của em thật ra đều rất đơn giản, danh phận gì đó, em không để tâm, chúng ta giống như bây giờ rất tốt, em rất thỏa mãn, em không cần nhiều hơn, thế nên... Em cảm thấy, hoàn toàn không cần để Tu Triệt biết đến sự tồn tại của em.”