Lộ Hướng Đông thở dài, đây là mối tình đầu của hắn, đã qua nhiều năm như vậy rồi, cô ấy vẫn ấm áp lương thiện như ngày nào, từ đầu đến cuối đều không thay đổi, là hắn đã nợ cô ấy.
Hắn nói: “Mấy năm nay... Đã uất ức cho em rồi, Tiểu Triệt vẫn là một đứa bé, có một số chuyện nó vẫn chưa hiểu, em ráng thêm một thời gian nữa, anh sẽ cố gắng khiến nó có thể sớm chấp nhận.”
“Chuyện này không vội, đừng ép con nó quá, nó vẫn còn nhỏ quá dễ bị người ta mê hoặc, nếu có thể, em nghĩ... Để em và con gặp nhau, em nghĩ, chắc con nó cũng có nhiều hiểu lầm với em.”
“Chuyện này... Đợi thêm một thời gian đã, bây giờ không phải lúc để gặp nhau, anh sẽ để con nó từ từ thích ứng.”
“Vậy... Cũng được.”
...
Chớp mắt đã sắp đến cuối năm, lớp học bổ túc cũng được nghỉ mấy ngày, tối 30 là đêm Giao thừa, lớp bổ túc từ ngày 28 tháng chạp đã được nghỉ rồi.
Sau khi được nghỉ Lộ Tu Triệt không muốn về nhà gặp ba cậu, nên chạy đi tìm Nhạc Thính Phong.
“Đi đi, chúng ta đến công viên trò chơi đi, sắp đến Tết rồi, ở đó có rất nhiều hoạt động, hơn nữa còn tung ra rất nhiều trò chơi mới, hôm nay chúng ta đến đó đi.”
Nhạc Thính Phong lắc đầu, tiếp tục chơi khối rubik trong tay: “Không muốn đi, tớ và Thanh Ti gần đây đã đi chơi nhiều rồi, rất mệt.”
Nhạc Thính Phong vốn thật sự định nói chuyện của ba cậu ấy cho Lộ Tu Triệt biết, nhưng sắp đến Tết rồi, nếu Lộ Tu Triệt và ba cậu ấy cãi nhau, thì mấy ngày Tết này còn tâm trạng gì nữa?
Bỏ đi, đợi qua Tết hẳn nói, dù gì, cũng không vội.
Lộ Tu Triệt oán giận nói: “Các người thật không nghĩa khí gì cả, cậu không biết mỗi ngày tớ phải sống những ngày tháng thế nào sao, sáng đi tối về, bài anh văn, bài toán bay tùm lum đến mắt cũng sắp mù luôn rồi.”
Nhạc Thính Phong liếc cậu một cái, cười nói: “Cậu có thể không đến lớp bổ túc mà, cứ ở nhà, đợi ba cậu về tìm cậu nói chuyện tình cảm cha con.”
Sắc mặt Lộ Tu Triệt thay đổi: “Hahaha, vậy tớ vẫn nên đến lớp học bổ túc thôi. Haiz, tớ nói cậu nghe, tớ cảm thấy hiệu quả của mấy ngày học bổ túc này đúng là không tồi.”
“Ừm, có hiệu quả là tốt, sau Tết, còn tiếp tục không?”
“Tiếp tục chứ, tuy là có tiến bộ, nhưng vẫn còn cách cậu rất xa. Lúc chúng ta nhận bảng thành tích, tớ không phải không nhìn thấy, thành tích của cậu, ây da thật sự không thể nào sánh nổi.”
Mấy ngày trước sau khi kết thúc kỳ thi cuối kỳ được một tuần, hai cậu đến trường nhận bảng thành tích, Nhạc Thính Phong chẳng ngoài dự kiến lại giành hạng nhất toàn trường, cách người hạng hai hơn hẳn mấy chục điểm.
Nhưng, Lộ Tu Triệt cũng không tệ, đã lọt vào top10 của lớp, tuy chỉ dựa vào kỳ thi cuối kỳ, nhưng sự tiến bộ này cũng cực kỳ cực kỳ to lớn, làm chấn động cả khối, đây cũng là điều mang đến lòng tin cực lớn cho Lộ Tu Triệt, lúc cậu nhận bảng thành tích đã vô cùng kích động, hóa ra, không phải cậu không làm được, chỉ cần nỗ lực cậu cũng có thể từ học sinh nằm cuối toàn khối vượt lên hàng trăm hạng.
Cô Tống lúc phát bảng thành tích còn kích động đến khóc nữa. Cô ấy kéo tay Lộ Tu Triệt nói rất nhiều điều.
Bản thân còn làm một phần thưởng đặc biệt dành cho Lộ Tu Triệt nữa, để khích lệ cậu.
Đây là lần đầu tiên trong đời Lộ Tu Triệt được nhận thưởng, phải biết lúc cậu còn học mẫu giáo đến cả hoa hồng đỏ cũng còn chưa từng được nhận nữa là.
Năm sau, mục tiêu của Lộ Tu Triệt chính là đem phần quà đặc biệt mà cô Tống phát cho cậu, biến thành phần quà thật sự.
Chính vì mục tiêu này, luôn khích lệ Lộ Tu Triệt khiến cậu mỗi ngày đều nỗ lực tiến bộ trên chính con đường của mình.
Cậu hỏi Nhạc Thính Phong: “Cậu nói xem... Đợi đến năm sau, thành tích học tập của tớ có thể... Vươn lên top10 toàn trường không? Nếu như top10 toàn trường, có hơi khó, vậy có thể vào top5 toàn khối cũng được.”