Nhạc Thính Phong rất ghét Lộ Hướng Đông và ả tình nhân đó. Nếu bà ta dọn đến Lộ gia, khiến những ngày tháng của Lộ Tu Triệt không được yên, vậy cậu thật sự không thể khoanh tay đứng nhìn được.
Lộ Tu Triệt xem cậu là bạn tốt, cậu tự nhiên cũng nên vì bạn mình mà dốc một phần sức mới được.
Lộ Tu Triệt vui vẻ khoác vai Nhạc Thính Phong: “Có câu này của cậu thì tớ yên tâm rồi, cậu gian xảo như vậy, chắc chắn có thể giúp tớ nhiều chuyện.”
Nhạc Thính Phong liếc cậu ấy một cái, gian xảo?
Lộ Tu Triệt cười hì hì: “Khụ khụ... Đừng nhỏ mọn như vậy, hơn nữa… Tớ cũng đâu nói dối không phải sao?”
Nhạc Thính Phong hất cánh tay của cậu ra, vẻ mặt tôi lười chẳng thèm để ý đến cậu.
Hai người đến cửa hàng game, Lộ Tu Triệt muốn đấu với Nhạc Thính Phong, nhưng, lại bị xem thường một trận.
Thế nên cậu chỉ có thể đi ngược người khác, tùy tiện tìm mấy tên nào đó, đánh cho chúng một trận!
Tuy rằng Nhạc Thính Phong có thể ngược cậu không còn mặt mũi, nhưng, chỉ cần không phải đánh với Nhạc Thính Phong, cậu cũng có thể ngược người khác không còn manh giáp.
Hai người ở cửa hàng game chơi hơn một tiếng đồng hồ, cả hai đều không hề thua trận nào.
Lộ Tu Triệt thở dài: “Haiz, chán quá.”
“Đúng vậy, thế nên, đó là nguyên nhân vừa rồi tớ không muốn đánh với cậu, chẳng có tính khiêu chiến gì cả.”
Khóe miệng Lộ Tu Triệt giật giật, sao lại liên quan đến cậu chứ?
Tuy cậu không đánh lại Nhạc Thính Phong, nhưng cậu có thể đánh hơn người khác, dù gì cũng có thể xem như một nửa cao thủ mà?
Cậu hỏi Nhạc Thính Phong: “Hay là… đi chơi trò gì khác đi?”
“Chẳng muốn đi đâu cả.” Nhạc Thính Phong dựa người ra sau, uống hai hớp nước có ga rồi đặt xuống, cậu thật sự không thích loại đồ uống có ga này.
“Vậy bây giờ chúng ta làm gì? Đi xem phim? Đến tiệm net?”
Cậu vốn muốn về nhà, nhưng giờ này trở về, để Lộ Tu Triệt ở lại một mình chắc chắn không được, hơn nữa, cậu thấy ba mẹ cậu trở về, phỏng chừng mọi người sẽ không ăn cơm ở nhà đâu.
Lộ Tu Triệt gật đầu: “Tớ cũng lâu rồi không chơi, đi mua ván trượt trước đã.”
Nhạc Thính Phong cùng Lộ Tu Triệt ở bên ngoài chơi đến trưa, mãi cho đến lúc cậu ấy nhắc nhở: “Đã 12 giờ rồi, cậu nên mau về nhà ăn cơm đi.”
Nhạc Thính Phong nhìn đồng hồ một cái, nói: “Đã giờ này rồi à, về nhà chắc mọi người cũng đã ăn rồi, chúng ta ở bên ngoài tùy tiện ăn chút gì đó đi, buổi chiều đến thẳng miếu hội, cùng họ tụ họp ở đó.”
Vừa rồi Lộ Tu Triệt nói thế, chắc chắn sẽ không cùng cậu trở về, Nhạc Thính Phong cảm thấy bản thân trở về ăn cơm, để một mình Lộ Tu Triệt ở lại, đúng là không nghĩa khí.
Cậu trực tiếp gọi điện về nhà báo trưa nay cậu không về nhà ăn cơm.
Lộ Tu Triệt sao có thể không biết Nhạc Thính Phong không về nhà là do muốn ở cùng cậu, cậu dùng vai đụng đụng vào Nhạc Thính Phong: “Thính Phong, cảm ơn cậu.”
Tuy rằng tuổi tác của Nhạc Thính Phong nhỏ hơn cậu một chút, nhưng, từ tận đáy lòng Lộ Tu Triệt cảm thấy, Nhạc Thính Phong còn giống một người ba hơn cả ba cậu nữa.
Quan tâm cậu học hành, quan tâm cuộc sống, quan tâm cậu ăn cơm, ba ruột của cậu trước nay đều chưa hề quan tâm những chuyện này, Nhạc Thính Phong dành thời gian ở bên cậu, cũng sắp vượt hơn mười mấy năm qua, thời gian ba cậu ở cùng cậu cộng lại rồi.
Nhưng những lời này, cậu chắc chắn không tiện nói với Nhạc Thính Phong.
Nhạc Thính Phong mặt không chút biểu cảm: “Cảm ơn tớ? Chuyện gì?”
Lộ Tu Triệt cười nói “Cảm ơn... Cậu cùng tớ ăn cơm.”
Nhạc Thính Phong đẩy tay Tu Triệt ra: “Haha, nói đùa à, cái gì gọi là cùng cậu ăn cơm chứ, tớ chỉ là lười trở về thôi.”