Không phải chỉ là một đời thôi sao? Sao không thể chăm em ấy như thế mãi chứ.
Lộ Tu Triệt bỏ một miếng đào khô vào miệng, “Không lẽ sau này đợi em ấy kết hôn rồi, cậu vẫn chăm em ấy như thế sao? Người ta đến lúc đó có chồng rồi, không đến lượt cậu đâu.”
Sắc mặt Nhạc Thính Phong nháy mắt đã trở nên khó coi, bóc lấy một nắm hạt dưa, ném sang cho Lộ Tu Triệt: “Cậu phí lời gì thế, dù cho Thanh Ti kết hôn, vậy tớ cũng là anh của em ấy, chuyện của em ấy, tớ chắc chắn sẽ quản.”
Lộ Tu Triệt không né được, bị hạt dưa rải khắp người: “Được được được, cậu quản cậu quản...”
Nói xong, cậu lại nhỏ giọng lầm bầm một câu: “Đợi đến lúc đó, cậu muốn quản, người ta chưa chắc đã để cậu quản.”
Nhạc Thính Phong nhấc chân đạp cho cậu một cái, mấy câu nói của tiểu tử này hôm nay, sao lại khiến người ta nghe thấy khó chịu như vậy chứ.
Kết hôn gì chứ, Thanh Ti vẫn còn rất nhỏ, đợi sau khi trưởng thành, hẳn nói chuyện này, huống hồ, nếu thật sự kết hôn, cậu cũng nhất định sẽ giúp em ấy chọn một người chồng tốt nhất, không thể tùy tiện để tên đàn ông nào cũng có thể đến gần Thanh Ti.
Lộ Tu Triệt cười hihi mấy tiếng, “Được rồi được rồi, không, không nói mấy chuyện này nữa, xem tivi xem tivi...”
Đang nói chuyện, thì Tô Ngưng Mi đột nhiên chạy đến, “Con trai con trai, tiền lì xì của con đâu, đưa cho mẹ đi.”
Nhạc Thính Phong xoay người về sau: “Mẹ cần làm gì?”
Tô Ngưng Mi vô cùng ngượng ngùng nói: “Mẹ… vừa rồi do không cẩn thận, thua hết rồi, thế nên...”
Nhạc Thính Phong không kìm được trừng mắt với cô: “Ông ấy… Ông ấy ở đó mà nhìn mẹ thua sạch sao?”
Hạ An Lan làm gì vậy chứ, lão hồ ly đó, nhìn thấy bà xã mình thua sạch tiền, cũng không ra tay sao?
Tô Ngưng Mi đan hai bàn tay vào nhau, ngượng ngùng nói: “Không phải, vừa mới bắt đầu là mẹ không muốn cho ba con chơi mẹ muốn tự mình chơi, nhưng… nhưng… con cũng biết đó mẹ đánh bài không giỏi lắm, thế nên...”
Nhạc Thính Phong dùng ánh mắt khinh thường nhìn cô: “Haha, mẹ quả là rất tự tin với bản thân mình.”
Kỹ năng đánh bài của mẹ cậu, đâu chỉ không giỏi lắm, mà rõ ràng chính là tay phá tiền mà, dù cho có đưa cho mẹ cậu núi vàng núi bạc, bà ấy đều có thể thua hết trên bàn mạt chược.
Điểm này, Nhạc Thính Phong hiểu rõ hơn ai hết.
Sắc mặt Tô Ngưng Mi đã sắp không đợi được nữa, cảm thấy rất ngại ngùng, cô cười hi hi nói: “Nhưng, ba con nói ông ấy sẽ giúp mẹ thắng lại hết, nhưng… bây giờ mẹ đã hết tiền rồi, nên mới muốn mượn tiền lì xì của con một chút. Ba con nói, tiền đã mượn, lát nữa sẽ trả hết lại cho con.”
Nhạc Thính Phong sờ sờ cằm, nếu thật sự như thế, thì… hình như cũng không tệ!
Tô Ngưng Mi lấy lòng nói: “Con trai con trai, mau cho mẹ mượn đi… Con xem mọi người đều đang nhìn kìa, bằng không mẹ mất mặt biết mấy, có phải không?”
Lộ Tu Triệt cảm thấy mẹ của Nhạc Thính Phong thật đáng yêu, so với trẻ con hoàn toàn chẳng có chút dáng vẻ trưởng bối gì cả, cậu cười nói: “Dì ơi, hay là để cháu cho dì mượn?”
Nhạc Thính Phong nói: “Không cần đâu, tớ tự cho mẹ tớ mượn, nhưng mẹ phải đảm bảo, mẹ tuyệt đối không được chơi nữa.”
Tô Ngưng Mi gật đầu lia lịa: “Yên tâm yên tâm, mẹ tuyệt đối không chơi nữa, mẹ chỉ ngồi một bên xem ba con đánh thôi.”
Nhạc Thính Phong nghe cô đảm bảo xong, bấy giờ mới lấy mấy bao lì xì của mình ra.
Tô Ngưng Mi ôm lấy cậu, hôn mạnh một cái lên mặt cậu: “Cảm ơn con trai.”
Cô sờ sờ đầu Lộ Tu Triệt và Thanh Ti, “Ba đứa các con lát nữa nếu đói bụng, mẹ sẽ làm hoành thánh cho các con, à, còn có bánh trôi nữa, muốn ăn canh gà cũng được, tóm lại, đói thì đến nói với mẹ nhé...”