Thanh Ti từ từ mở mắt ra, chỉ nhìn thấy một người nằm trên đất, một người cuộn tròn thân hình lại thành một khối kêu khóc xin tha.
Khung cảnh đó khiến cô bé sợ tới mức lùi về sau một bước, Tiểu Lục vội vã an ủi cô bé: “Em gái, em đừng sợ, người xấu bị các anh đánh hết rồi. Họ sẽ không làm hại được chúng ta đâu.”
Thanh Ti nuốt nuốt nước miếng gật đầu: “Các anh, thật lợi hại!”
Chỉ một câu này khiến mấy tiểu tử đó nghe thấy, ai nấy đều vui vẻ hất cằm, nhìn xem, em gái khen tôi lợi hại đó.
Mấy anh em Tô gia, đặc biệt là anh cả và anh hai, thân thủ đó là chính quy được rèn luyện từ nhỏ mà thành, không phải kiểu làm dáng làm trò, ra tay chắc chắn có thể làm người khác bị thương.
Thế nên, mới đánh mấy cả, cả người còn chưa nóng lên, đối phương đã nằm bò trên đất không dậy nổi rồi.
Đối với bọn lưu manh này mà nói, gặp phải mấy tên nhóc Lộ gia này là do chúng xui xẻo.
Tô Trảm bước qua, khom lưng bế Thanh Ti lên: “Đi thôi, về nhà, có đói bụng hay không?”
Thanh Ti lắc đầu: “Vẫn chưa đói.”
Tô Trảm sờ sờ bím tóc của Thanh Ti, “Đừng sợ, đối với bọn người xấu này, các anh sẽ giúp em xử lý.”
Vừa nói một chân vừa giẫm lên cánh tay của một trong số mấy tên lưu manh, đau đến mức đối phương phát ra một tiếng kêu thảm thiết.
Tô Trảm mặt không chút biểu cảm, bế Thanh Ti bước qua.
Mấy đứa em của Tô gia cũng bước theo sau, nhỏ giọng nói: “Anh cả, anh đừng đi nhanh quá, đợi bọn em với.”
Nhạc Thính Phong nắm chặt nắm tay, tức đến sắp nổ phổi, em gái của tôi, em gái của tôi, trả em gái lại cho tôi.
Lộ Tu Triệt nhìn người nằm trên đất, vẫn còn đang khiếp sợ chưa hoàn hồn, trận… trận chiến này sức chiến đấu của đối phương thật quá kinh người? Cậu còn chưa ra tay nữa, hắn đã bị đánh ngã rồi.
Vốn cho rằng Nhạc Thính Phong đã rất hung tàn rồi, không ngờ, anh em họ của cậu ấy, càng đáng sợ.
Đúng là, không phải người một nhà không vào cùng một cánh cửa, cậu lẩm bẩm nói: “Nhạc Thính Phong, cậu...”
Cậu đang định nói, Nhạc Thính Phong anh em họ của cậu, quá đáng sợ, kết quả vừa xoay người sang, người đâu, đã chẳng còn ai nữa, cậu nhìn thấy Nhạc Thính Phong ở phía trước, vội vã đuổi theo: “Này, đợi tôi với...”
Khuôn mặt nhỏ của Thanh Ti ghé trên bả vai của Tô Trảm, hỏi: “Các anh thật lợi hại, sau này em có thể trở nên lợi hại giống như các anh không?”
Cô bé vừa nói xong, sau lưng cậu một cái đầu như củ cà rốt chui ra, liên tục lắc đầu, đừng mà đừng mà, em gái xinh đẹp đáng yêu, kiều kiều diễm diễm là tốt nhất, tuyệt đối không thể đánh đánh giết giết như con trai được, không được không được.
Tô Tiểu Tam nói: “Có các anh bảo vệ em, sẽ không để người khác làm tổn thương em, em yên tâm.”
Tô Tiểu Tứ gật đầu: “Đúng đó, học quyền cước rất vất vả, chuyện vất vả như vậy, để bọn anh học là được rồi.”
Nhạc Thính Phong cắn răng, châm chọc họ: “Haha, mấy anh có thể ở lại thủ đô mấy ngày chứ, có thể bảo vệ Thanh Ti được mấy ngày.”
Bây giờ cậu đã không chờ nổi nữa muốn sáu tên nhóc này, mau chóng cút đi, trở về Tô Thị của họ, đừng đến thủ đô nữa. Mới hơn một tiếng, Nhạc Thính Phong đã chịu không nổi. Vừa nghĩ đến ngày mốt mới là mùng sáu, 6 anh em Tô gia còn ở lại thủ đô lâu như vậy, tâm trạng Nhạc Thính Phong lại vô cùng sụp đổ.
Nhạc Thính Phong bây giờ rất hối hận, cậu vốn không nên thúc giục Hạ An Lan và mẹ cậu cử hành hôn lễ, nhận giấy đăng ký kết hôn là được rồi, sao phải làm hôn lễ chứ, bây giờ thì tốt rồi, dẫn đến một đống họa như vầy.
Mấy cậu cũng thật là, họ không thể sinh thêm một đứa con gái sao? Một nhà hai thằng con trai, tổng cộng là sáu đứa, ai nấy cũng đều đáng ghét.