Hạ An Lan phản ứng lại đầu tiên, tâm trạng rất vui vẻ, lần này trở về cũng đã mấy ngày rồi, nhưng đây là lần đầu tiên Nhạc Thính Phong gọi anh một tiếng ba, anh nói: “Có chuyện muốn nói với ba sao?”
Trên mặt Nhạc Thính Phong có chút không đợi được: “Phí lời, bằng không con...” sao phải gọi ông là ba chứ
Tô Lão Nhị nét mặt vui vẻ: “Thính Phong hiểu chuyện rồi, em rể, em ra ngoài với Thính Phong trước đi, đợi em trở về chúng ta hẳn chơi tiếp.”
“Được!” Hạ An Lan đứng dậy, “Đi thôi.”
Ra đến ngoài sân, Nhạc Thính Phong giậm chân xuống đất, nói: “Sáu tiểu tử thối Tô gia, nói... nói... Bọn họ muốn chuyển trường đến thủ đô.”
Hạ An Lan có hơi bất ngờ, “Chuyển trường? Vậy cũng tốt, nếu thật sự đến thủ đô, sau này, con sẽ có người chơi cùng rồi.”
Nhạc Thính Phong đột nhiên ngẩng đầu lên: “Tốt gì chứ, chẳng tốt chút nào cả, vô cùng không tốt.”
Hạ An Lan kinh ngạc, một cậu bé như Thính Phong ở tuổi này không phải luôn rất muốn có bạn bè sao? Cậu nhóc ở trường cũng chỉ có một mình Lộ Tu Triệt là bạn cũng vì tính khí cậu tương đối kém. Nhưng sáu anh em Tô gia, chúng nó đều là anh em họ, quan hệ không phải vẫn rất tốt sao? Sao lại không muốn mấy cậu nhóc đó đến đây chứ?
“Sao vậy, có mâu thuẫn với họ sao?”
Khóe miệng Nhạc Thính Phong giật giật: “sáu người bọn họ đến thủ đô làm gì, sau này trong nhà còn những ngày tháng thái bình sao?”
Cậu ngại nói, là vì, cậu không muốn, sáu tiểu tử đó tranh Thanh Ti với cậu.
“Nhưng, nếu như họ đến, Tô gia chắc chắn sẽ tìm nơi khác cho họ ở, sẽ không ở nhà ta.”
Nhạc Thính Phong nhíu mày nói: “Vậy thì khác gì chứ, ở thủ đô, không phải suốt ngày cũng chạy đến nhà ta sao.”
Mấy người họ nếu đến, có nỡ không đến nhà chúng ta không? Chắc chắn sẽ mặt dày vô sỉ đến ở lì nhà ta, ngày nào cũng ồn ào chơi với Thanh Ti.
Hạ An Lan đánh giá Nhạc Thính Phong một lượt: “Thính Phong, con sao vậy, sao ba cảm thấy hôm nay con không đúng lắm?”
“Con...” Nhạc Thính Phong cắn môi, không được, không thể nói thẳng ra được.
Xem ra, chỉ có thể nói thế này thôi, mấy tên tiểu tử Tô gia, đừng trách cậu.
Nhạc Thính Phong hắng hắng giọng, nói: “Là như vầy, mấy anh em họ đó của con, con cũng biết cũng không còn nhỏ nữa, đặc biệt là anh cả, anh hai, anh ba, đều đã đến tuổi chớm yêu rồi. Con quen biết họ đã lâu như vậy, chưa từng nhìn thấy họ đối xử với bất kỳ cô bé nào tốt như thế. Ba không biết đâu, hôm nay lúc đi chơi ở bên ngoài, Thanh Ti cơ bản đều chưa từng phải tự đi, đều là bọn họ lần lượt vừa cõng vừa bế...”
Cậu vừa nói vừa quan sát sắc mặt của Hạ An Lan, quả nhiên vừa nói thế, sắc mặt của anh đã kém đi một chút.
Nhạc Thính Phong tiếp tục nói: “Thanh Ti tuy vẫn còn nhỏ, nhưng, con cảm thấy mấy anh em họ đó của con, ai nấy đều là tinh anh, bình thường trong trường, số nữ sinh theo đuổi họ vốn không phải ít, nhưng… Đâu có ai được họ yêu thích như vậy chứ? Thế nên, con cảm thấy... Phải đề phòng vạn nhất, ba, ba cảm thấy thế nào?”
Nhạc Thính Phong hy sinh tất cả, đến thể diện cũng không cần, đè nén lương tâm, gọi thêm một tiếng “Ba” nữa.
Cậu biết cậu nói như vậy, Hạ An Lan chắc chắn đã hiểu, nhưng, cậu không yên tâm lắm nên hỏi lại một câu: “Hơn nữa, Thanh Ti và họ vốn chẳng có chút quan hệ huyết thống nào.”
Hạ An Lan gật đầu: “Được, ba biết rồi, ba sẽ bảo mấy đứa nó đừng chuyển trường đến đây.”
Nhạc Thính Phong vừa nghe thấy thế, trong lòng lập tức thở phào nhẹ nhõm. Hạ lão hồ ly đồng ý rồi, vậy chắc chắn sẽ làm được, bằng không sẽ có lỗi với mấy tiếng “Ba” này của cậu lắm.