Trở lại phòng khách, Hạ An Lan mỉm cười, tiếp tục đánh cờ, Nhạc Thính Phong đi đến ngồi xuống bên cạnh Lộ Tu Triệt, cậu nhìn mấy tên nhóc đang vây quanh Thanh Ti, hừ lạnh, để xem các người còn có thể ở lại thủ đô bao lâu.
Lộ Tu Triệt thấp giọng hỏi cậu: “Cậu đi làm gì vậy?”
Nhạc Thính Phong cầm một quả táo lên, răng rắc cắn một miếng, nói: “Làm chuyện lớn.”
Cậu phải đem sáu tên tiểu tử thối này, toàn bộ đuổi đi hết, đương nhiên là chuyện lớn rồi.
Lộ Tu Triệt mặt đầy hiếu kỳ, “Chuyện lớn gì vậy?”
Nhạc Thính Phong mỉm cười, không nói gì.
Bên phía Hạ An Lan, lời của Nhạc Thính Phong, thật sự đã làm anh để bụng, sau khi trở về phòng khách, anh bắt đầu quan sát bên phía Thanh Ti.
Mấy tiểu tử Tô gia quả nhiên cứ vây quanh bên cạnh Thanh Ti, hai tiếng em gái cứ gọi mãi không dừng. Thanh Ti đi đâu, bọn chúng liền đi theo đến đó, thủ đoạn dỗ ngọt cô bé nhiều vô kể, chọc khiến Thanh Ti cứ mãi cười haha.
Hạ An Lan cảm thấy, mấy tiểu tử này, cũng thật sự rất thích Thanh Ti, nhưng… Thích quá, cũng không tốt.
Đúng lúc này, hai ông bà Tô gia đã nói một câu: “Tôi thật sự chưa từng thấy bọn chúng đối xử với cô bé nào cuồng nhiệt như vậy, Thanh Tinh xinh đẹp đáng yêu như thế, đợi sau khi bọn chúng lớn lên, nói không chừng một trong 6 tiểu tử thối nhà chúng ta, thật sự có thể được Thanh Ti yêu quý đó.”
Hạ An Lan nắm chặt một quân cờ đen, không được, phải khiến mấy tiểu tử thối này rời đi, quyết không thể để chúng chuyển trường đến, Thính Phong nói rất có lý.
...
Cơm trưa, tách thành hai bàn, trong nhà bếp một bàn, phòng khách một bàn, may mà tầng hầm trong nhà còn một bàn ăn dự phòng.
Bữa trưa này đúng là rất náo nhiệt, không có người ngoài, tất cả đều là người nhà, tháo bỏ hết tất cả phòng bị, ai nấy đều lộ ra bộ mặt chân thật nhất của mình.
Ông Hạ đem hết mấy chai rượu quý cất giữ nhiều năm của mình ra, kéo theo ông bạn chí cốt của mình, uống rất vui vẻ, hai người còn đấu quyền với nhau nữa.
Nhạc Thính Phong Lộ Tu Triệt và 6 anh em Tô gia cùng ngồi chung một bàn, đối mặt với sáu người bản thân không vừa mắt, bữa cơm này cậu ăn rất không ngon miệng.
Ăn cơm xong, ông Tô đã ngà ngà say, “Ây da, bữa cơm này thật sự vui quá, quả là đã lâu lắm rồi chưa được vui như vậy.”
Ông Hạ nói: “Không sao, tối nay tiếp tục, ngày mai lại tiếp tục.”
Người bên Tô gia trước khi đến, đã sắp xếp xong chỗ ở, nhà họ cũng một ít bất động sản ở thủ đô, Tô Ngưng Mi sớm đã tìm người sang đó dọn dẹp nhà cửa, có thể vào ở bất kỳ lúc nào.
Vì đến quá đông người, hơn nữa thời gian ở lại cũng không ít, thế nên, vốn không định ở khách sạn.
Nhưng, hôm nay sau khi đến Hạ gia, mọi người bên Tô gia đều cảm thấy, không muốn về căn nhà đó của họ nữa rồi, ở Hạ gia quá náo nhiệt quá vui vẻ.
Bà Tô cảm khái nói: “Sớm biết thế, nên tìm mua một căn nhà trong tiểu khu luôn, như vậy thì ở gần biết mấy.”
Anh cả Tô gia lập tức hỏi Du Dực: “Du lão đệ, lát nữa em hỏi giúp anh, ở đây có còn căn nhà nào đang bán không, hoặc là cho thuê cũng được.”
Du Dực gật đầu: “Được, không thành vấn đề.”
Hôm nay gặp mặt ba anh em Tô gia, Du Dực cảm thấy họ thật sự rất tốt, đều là người có thể tin tưởng kết bạn.
Đặc biệt là bầu không khí gia đình của Tô gia, quả là cực kỳ tốt, một đại gia đình, có thể hòa hòa thuận thuận, anh em kính nể lẫn nhau, mấy chị em dâu với nhau cũng rất hài hòa, hoàn toàn khác với mấy đại gia tộc luôn lục đục đấu đá lẫn nhau, so với nhà anh, quả là tốt hơn rất nhiều.
Người nhà Tô gia không muốn đi lắm, đặc biệt là sáu đứa nhóc càng không muốn đi.