Thế nên, lại ở lại Tô gia náo nhiệt thêm một buổi chiều, đợi ăn cơm tối xong, giúp đỡ dọn dẹp xong nhà bếp, cả gia đình Tô gia lớn nhỏ mới bịn rịn rời đi
Lúc đi, Tô Tiểu Lục còn kéo lấy Thanh Ti khóc, may mà mẹ cậu bảo, sáng mai sẽ đến thăm em gái nữa, cậu mới đầy lưu luyến buông tay, cứ mãi xác định lại với mẹ mình, ngày mai nhất có đến hay không.
Tiễn người nhà Tô gia về hết, ông bà Hạ cảm khái nói: “Lần cửu biệt trùng phùng hôm nay, quả là khiến người ta vui mừng.”
Đối với những người đã ở vào tuổi như ông bà, thật sự gặp nhau một lần là rất quý giá.
Trước đây, bọn họ còn nghĩ, cả đời này sợ rằng cũng không thể gặp lại nữa, nhưng cái gọi là duyên phận, quả là một điều kỳ diệu.
Tô Ngưng Mi nói: “Ba mẹ hôm nay ba mẹ đã mệt rồi, phải mau đi nghỉ ngơi thôi.”
Bà Hạ cười nói, “Đúng vậy, đúng vậy, quả là đã rất mệt rồi.”
Cả ngày đều duy trì trạng thái vui vẻ cao độ, có thể không mệt sao?
“Vậy con đẩy mẹ lên nghỉ ngơi trước, ba mẹ con ngày mai chắc chắn sẽ còn đến nữa, ban ngày ba mẹ chắc chắn không đượ nghỉ ngơi tốt, ngày mai con sẽ nói với mấy chị dâu con, bỏ 6 đứa nhóc kia ở nhà, đừng dẫn đến, ầm ĩ quá rồi.”
“Đừng dừng, cứ bảo chúng đến, nhất định phải đến, lớn tuổi rồi, thích nhất chính là được nhìn thấy trẻ con.”
Tô Ngưng Mi cười: “Vậy được, con sẽ nói với chúng, ngày mai đến, không được làm ầm ĩ như thế nữa.”
Sau khi đưa hai ông bà đi nghỉ xong, Du Dực cũng dìu Nhiếp Thu Sính đi ngủ, thai phụ như cô cả ngày nay đều không được nghỉ ngơi tốt, bây giờ đã mệt rã rời rồi.
Hạ An Lan có điện thoại công việc, phải nghe, Lộ Tu Triệt thì đi tắm trước, Tô Ngưng Mi nhân cơ hội đi tìm con trai.
Cô hỏi Nhạc Thính Phong, “Con trai, hôm nay con sao vậy cả ngày đều rầu rĩ không vui vậy?”
Cô đã sớm phát hiện, hôm nay Nhạc Thính Phong có điều gì đó không đúng, chỉ là bận quá mãi chưa có cơ hội hỏi.
Nhạc Thính Phong trừng mắt: “Ha ha...”
Tô Ngưng Mi vỗ vào đầu cậu một cái: “Đừng làm ra vẻ kỳ quái nữa, nói, xảy ra chuyện gì?”
“Xảy ra chuyện gì? Đi hỏi sáu đứa cháu ngoan của mẹ đi...”
“Sao vậy?”
Nhạc Thính Phong trừng mắt với cô: “Mẹ đừng nói với con mẹ không phát hiện, sáu đứa cháu đó của mẹ, ai nấy đều có ý xấu với Thanh Ti nhé.”
“Vậy… Sao? Không phải đâu?” đúng là cô nhìn thấy sáu đứa cháu của cô hôm nay đối với Thanh Ti vô cùng… Cuồng nhiệt.
Nhưng, ban ngày cô bận quá, vốn không để ý đến mấy chuyện này.
“Mẹ còn nói bảo con tiếp cận trước, bây giờ thì hay rồi, chẳng bao lâu nữa, bên cạnh Thanh Ti sẽ có thêm sáu bóng đèn rồi.”
“Con đang nói… Chuyện bọn nó muốn chuyển trường đến đây à?” Tô Ngưng Mi đột nhiên nhớ ra, hôm nay lúc nấu cơm, Tô Tiểu Tứ bỗng nhiên chạy vào hỏi mẹ cậu học kỳ này có thể chuyển trường, chuyển đến thủ đô không.
“Không được không được, chuyện này mẹ phải nghĩ cách, không thể để mấy đứa nó chuyển đến...” về vấn đề cưới vợ giữa con trai và cháu trai, cô đương nhiên đứng về phía con trai rồi!
Nhạc Thính Phong gọi cô lại: “Được rồi, mẹ khoan hẵng ra tay, con đã nói với Hạ An Lan rồi, ông ấy sẽ xử lý. Nếu ông ấy không xử lý được mẹ hẵng ra tay.”
“Hạ An Lan gì chứ, đó là ba con.” Tô Ngưng Mi vừa nói vừa đánh nhẹ lên đầu Thính Phong một cái.
“Sao vậy?” Hạ An Lan vừa nghe điện thoại xong, bước qua, đúng lúc nghe thấy câu mà Tô Ngưng Mi vừa nói, cũng thấy cô vừa đánh Nhạc Thính Phong.
Nhạc Thính Phong bĩu môi: “Haha, sao vậy… Chú cưới được một bà xã tốt rồi, vì chú, đến cả con trai cũng không cần nữa.”
Vẻ mặt cậu khó chịu bước qua trước mặt hai người, miệng lầm bầm: “Đúng là sau khi có cha dượng, thì lại có mẹ kế.”