Tô Ngưng Mi quát: “Còn nói bậy nữa, có tin mẹ đánh con không hả.”
Hạ An Lan ôm chặt bả vai cô: “Tính toán với con nít làm gì chứ, hơn nữa, hai chúng ta đứng là làm vẫn chưa tốt, làm ba mẹ lại không thể chăm sóc cho nó.”
Nhạc Thính Phong nghe thấy câu này, trừng mắt, cậu xin hai người họ đấy, tốt nhất tuyệt đối đừng đến thủ đô, họ không ở đây, cậu sống tốt biết mấy.
Về đến phòng, Lộ Tu Triệt vừa tắm xong bước ra, quần áo trên người cậu tất cả đều là của Nhạc Thính Phong.
Tuy, hôm nay Hạ gia có nhiều người đến như vậy, nhưng, Lộ Tu Triệt vẫn chưa từng nghĩ sẽ rời đi.
Cậu cảm thấy da mặt của mình cũng đã dày đến một cảnh giới rồi, đến như thế mà vẫn không cảm thấy bản thân là một người ngoài, cảm thấy có gì không thỏa đáng cả.
Lộ Tu Triệt thấy Nhạc Thính Phong xụ mặt, cười nói: “Tâm trạng vẫn không tốt à?”
Nhạc Thính Phong không để ý đến cậu, tự ngã người trên giường, tâm trạng có thể tốt nổi sao?
“Haiz, sáu anh em họ đó của cậu ngày mai còn đến nữa.”
“Cậu nói xem?” Nhắc đến sáu tên khốn kiếp đó, Nhạc Thính Phong liền tức đến xì khói.
Lộ Tu Triệt cười hihi nói: “Haiz, bình thường, Thanh Ti với cậu như hình với bóng, mấy người bọn họ vừa đến, cậu muốn đến gần cũng không được nữa.”
Nhạc Thính Phong: “Muốn đánh nhau có phải không?”
“Không phải không phải, đương nhiên không phải muốn đánh nhau, tớ, chỉ là cảm thấy, cậu như vậy hình như… Ngại quá, tớ không nhịn cười nổi, hahaha, đây là lần đầu tiên tớ thấy cậu mệt mỏi như vậy đó...” Lộ Tu Triệt thật sự đã không nhịn nổi, cười ha hả.
Nhạc Thính Phong từ trên giường ngồi bật dậy, nhảy xuống tóm lấy Lộ Tu Triệt, mặc kệ, đánh một trận trước đã rồi hẳn nói.
Lộ Tu Triệt không muốn đánh, hơn nữa cậu cũng đánh không lại, liên tục xin tha: “Nhịn nhịn, lúc này, một mình cậu chống lại 6 tên đó, hơn nữa ngoại trừ hai tên nhỏ nhất, vẫn còn lại bốn tên, ai nấy đều lợi hại như vậy, cậu nói nói, đánh thì đánh không lại, đợi sau khi hôn lễ của ba mẹ cậu cử hành xong, chắc họ cũng sẽ đi thôi.”
Nhạc Thính Phong thở ra nặng nề, “Đi? Cậu nói thì dễ lắm.”
Nếu không có Thanh Ti, họ chắc chắn sẽ đi rất nhanh, nhưng bây giờ Thanh Ti ở đây, sao họ có thể đi dễ dàng vậy chứ, kỳ nghỉ đông vẫn còn mấy ngày nữa, nói không chừng, họ đợi khi sắp kết thúc kỳ nghỉđông mới đi khỏi.
Haiz, nghĩ đến đã đau đầu rồi.
Ngày mai, tốt nhất đừng đến nữa.
Nửa đêm canh ba, hai người vẫn chưa ngủ được, Lộ Tu Triệt nhìn chiếc điện thoại đang đặt bên cạnh gối, cuối cùng vẫn không mở máy.
Nhạc Thính Phong lăm qua lộn lại, đến sau nửa đêm, mới miễn cưỡng thiếp đi.
...
Hôm sau trời vừa sáng, Nhạc Thính Phong hơn 6 giờ mới thức dậy, cậu giờ đã dậy trễ hơn bình thường 40 phút rồi, sau khi tỉnh dậy, chạy xuống lầy, Du Dực đã đứng sẵn đợi cậu rồi.
Sắc mặt Du Dực không vui: “Hôm nay sao lại trễ thế?”
Nhạc Thính Phong xin lỗi: “Xin lỗi chú Du, tối qua cháu ngủ không ngon.”
Du Dực nhìn thấy quầng thâm trên mắt cậu, cũng chẳng nói gì: “Đi thôi.”
Lúc hai người chạy quanh tiểu khu, Du Dực nói với Nhạc Thính Phong: “Người nhà của Lộ Tu Triệt bây giờ đang tìm kiếm cậu ấy khắp nơi, bên phía Cục Cảnh sát cũng đã tìm mấy ngày rồi, cháu cảm thấy, lúc này, cháu sẽ làm thế nào?”
Nhạc Thính Phong kinh ngạc: “Hả?”
Cậu suy nghĩ một lúc rồi nói: “Người Lộ gia đang tìm cậu ấy, vậy chắc chắn sẽ tìm thấy, cháu nghĩ bản thân Lộ Tu Triệt cũng biết. Điện thoại của cậu ấy mấy ngày nay cơ bản đều không mở máy, cũng không đề cập đến chuyện về nhà, cháu nghĩ bản thân cậu ấy không muốn trở về. Thế nên, chúng ta tiếp tục làm như không làm gì đi.”