“Không… Không...” Trên mặt Lộ Hướng Đông không còn một giọt máu, toàn thân run rẩy, hắn hoàn toàn không dám tin, con trai mình, bị người ta bắt đem bán.
“Lộ tiên sinh, trẻ con chưa thành niên, luôn cần người lớn giám hộ, những phần tử phạm tội đó, lúc nào cũng rình rập, tận dụng mọi thứ. Chính bản thân ngài cũng đã nói, trước đó ngài không về nhà trong nhà chỉ có người hầu và vệ sĩ, nhưng hôm 30, trong nhà lại chẳng có ai. Thật ra ngài không nên bỏ con trai một mình ở nhà.” Cục trưởng Thái không muốn nói nhiều với Lộ Hướng Đông, ông còn rất nhiều chuyện phải làm. Tết đến Cục Cảnh sát còn bận rộn hơn cả ngày thường.
Mắt Lộ Hướng Đông đỏ bừng, hai hàng nước mắt liền tuôn chảy: “Là tôi có lỗi với Tiểu Triệt, là lỗi của tôi...”
Cục trưởng Thái lắc đầu, bây giờ hối hận có tác dụng gì chứ, con trai mất rồi, nếu thật sự không tìm về được, đó mới là phải hối hận cả đời.
Lộ Hướng Đông gào khóc ở Cục Cảnh sát, cuối cùng thất tha thất thiểu ra khỏi Cục Cảnh sát.
Hắn không biết đã về nhà như thế nào, trước cửa nhà, Dư Mộng Nhân đã đợi hắn hơn hai tiếng đồng hồ rồi.
Từ mùng một Tết sau khi từ Long Cảng trở về, Dư Mộng Nhân đã không còn gặp lại Lộ Hướng Đông. Trong lòng ả lo lắng, cuối cùng không chịu nổi chạy đến Lộ gia.
Nhưng, người của Lộ gia không cho ả vào, nói không quen biết ả.
Dư Mộng Nhân chịu đựng, không gây chuyện với bọn họ. Ả ôm chặt cánh tay, đứng trước cửa Lộ gia đợi, ả không tin không đợi được Lộ Hướng Đông.
Thi thoảng ả lại ngoái đầu ngắm nhìn Lộ gia hoành tráng xinh đẹp như một tòa thành cổ châu Âu, nơi này, ả tin, ả rất nhanh sẽ có thể dọn vào.
Cuối cùng ả nhìn thấy xe của Lộ Hướng Đông đang chạy đến, dừng trước cổng, ả vội vã chạy sang.
Lộ Hướng Đông từ trên xe bước xuống, Dư Mộng Nhân vội hô: “Hướng Đông...”
Nhìn thấy dáng vẻ của Lộ Hướng Đông, Dư Mộng Nhân đã bị dọa đến giật nảy người, mới mấy ngày không gặp hắn lại trở nên nhếch nhác như vậy?
Dư Mộng Nhân vẻ mặt quan tâm, hỏi: “Hướng Đông, anh sao vậy, sao anh lại như thế này? Hướng Đông, anh đừng làm em sợ.”
Lộ Hướng Đông hình như không nghe thấy lời của ả, vô tri vô giấc như một cương thi bước qua trước mặt ả.
Dư Mộng Nhân sốt ruột, “Hướng Đông, anh làm sao vậy, Hướng Đông...”
Thư ký của Lộ Hướng Đông ngăn ả lại: “Dư tiểu thư vẫn nên về trước đi, bây giờ Lộ đổng không có tâm trạng.”
“Hướng Đông xảy ra chuyện gì vậy, sao anh ấy lại thành bộ dạng này?”
Thư ký vẫn không chịu mở miệng: “Sau này, Lộ đổng sẽ nói với cô.”
“Có phải..., Tiểu Triệt nó… xảy ra chuyện rồi không?” Tim Dư Mộng Nhân đập nhanh một nhịp, ả cảm thấy chắc là Lộ Tu Triệt xảy ra chuyện rồi, tay của ả cũng run lên, nếu thật sự như thế, vậy…
Ánh mắt thư ký sắc lạnh: “Dư tiểu thư, cô hỏi hơi nhiều rồi, mời cô về cho, trước khi Lộ đổng chính thức nói, để cô vào ở Lộ gia, cô không thể bước vào nơi này.”
Dư Mộng Nhân nắm chặt tay mình, trên mặt ả nở một nụ cười miễn cưỡng: “Được, tôi sẽ về trước, phiền các người chăm sóc cho Hướng Đông.”
Thư ký: “Điều này là đương nhiên không cần cô nói.”
Dư Mộng Nhân không cam tâm rời đi, nhưng, lần này đến, ả cũng không uổng công, ả đã xác nhận được một chuyện, Lộ Tu Triệt đến nay vẫn chưa tìm thấy, bằng không Lộ Hướng Đông sao lại trở thành dáng vẻ đó chứ.
...
Mùng sáu Tết, trời trong, đại cát, nên cưới gả.
Ngày hôm nay, sáng sớm, người của hai nhà Hạ-Tô đã bận rộn lên, tối mùng năm Tô Ngưng Mi đã đến ở nhà Tô gia. Sáng nay người nhà Hạ gia sẽ lên xe hoa đến Tô gia đón cô dâu.
Ngày hôm nay, người hai bên gia đình đều mong đợi, đã đợi lâu lắm rồi, cuối cùng cũng đến.