Du Dực nói với anh ba Tô gia: “Anh gọi điện cho giám đốc khách sạn, bảo cậu ấy nói địa chỉ nhà của chúng ta cho cảnh sát biết, những chuyện khác thì không cần nói.”
Anh ba Tô gia gật đầu: “Được...”
Du Dực lại gọi: “Tô Trảm, cháu đưa mấy em ra ngoài chơi đi, chú không gọi điện, thì các cháu đừng trở về.”
Tô Trảm gật đầu, bế Thanh Ti lên, dẫn theo một đám nhóc xếp hàng ra khỏi cửa.
Khóe miệng Du Dực giật giật, tiểu tử thối, còn dám bế Thanh Ti.
Nhịn nhịn, không thể tức giận, không thể tức giận.
...
Anh ba Tô gia gọi điện cho giám đốc khách sạn, bảo cậu ấy giao địa chỉ của Hạ gia cho cảnh sát.
Giám đốc gật đầu, cúp điện thoại liền nói với cục trưởng Thái: “Ông chủ chúng tôi đột nhiên có chuyện gấp không đến được, ông ấy dặn dò tôi đem địa chỉ của nhà trai cho cho các người.”
Cục trưởng Thái đắc ý trong lòng, thấy chưa, cuối cùng cũng phải nói cho chúng tôi biết.
Sau khi lấy được địa chỉ, cục trưởng Thái Lộ Hướng Đông lập tức đánh xe đến đó.
Sau khi Lộ Hướng Đông nhìn thấy địa chỉ, cảm thấy có chút quen thuộc, nhưng bây giờ trong đầu hắn đâu còn tâm trí để nghĩ kỹ lại chứ, trong tâm tư hắn giờ chỉ có con trai, hy vọng có thể nhanh chóng, tìm thấy Lộ Tu Triệt, bằng không chắc hắn thật sự sẽ điên mất.
Xe cảnh sát đi thẳng đến tiểu khu, đến trước cửa Hạ gia.
Lộ Hướng Đông cầm địa chỉ ra, chỉ vào cửa lớn Hạ gia: “Chính là đây, không sai, không sai, chính là ở đây...”
Sau khi xuống xe, cục trưởng Thái hỏi đã hỏi một câu: “À, phải rồi, trước đó cậu nói hai bên kết hôn hôm nay tên gì?”
Lộ Hướng Đông vừa định mở miệng, phát hiện hắn quên mất rồi: “Tên là… là gì tôi quên mất rồi, nhưng là họ Hạ...”
“Hạ?” cục trưởng Thái sờ sờ cằm, Hạ… Nghe nói tổng thống tương lai đó gần đây cũng kết hôn, chắc không trùng hợp thế đâu nhỉ?
Ông còn đang nghĩ, Lộ Hướng Đông đã xông đến gõ cửa rồi.
Người ra mở cửa là con dâu cả của Tô gia, nhìn thấy cục trưởng Thái mặc sắc phục bên ngoài, hỏi: “Xin hỏi có chuyện gì không?”
Vừa mở cửa cục trưởng Thái đã nghe thấy tiếng đánh mạt chược bên trong truyền ra, hỏi: “Đây là Hạ gia?”
Dâu cả Tô gia gật đầu: “Đúng vậy, có chuyện gì không?”
Nửa người Lộ Hướng Đông đã lách vào cửa, không chờ nổi muốn xông vào trong tìm con trai, kết quả chẳng thấy con trai đâu, chỉ nhìn thấy trong nhà đầy ắp người, đang đánh mạt chược.
Hắn lập tức nói với cục trưởng Thái: “Được lắm, ông xem đi, cả đám bọn họ đang tụ tập đánh bài, nói không chừng… nói không chừng đây chính là sào quyệt của bọn bắt cóc đó.”
Cục trưởng Thái vừa nhìn thấy đông người như vậy đang tụ tập đánh mạt chược, lập tức nổi máu nghề nghiệp, cảm thấy không đúng lắm.
Ông nói: “Chúng tôi nghi ngờ các người đang che giấu một đứa trẻ bị bắt cóc, thế nên, muốn lục soát nhà của các người.”
Cô dâu cả Tô gia cười nói: “Lục soát? Vậy… Xin hỏi các người có lệnh lục soát không? Nguyên nhân là gì, lại nói nhà chúng tôi che giấu bắt cóc buôn bán trẻ em?”
Đối với cục trưởng Thái mà nói, ông ấy muốn có một lệnh lục soát là chuyện vô cùng đơn giản.
Thế nên ông ấy trực tiếp lấy ra một lệnh lục soát.
Anh cả Tô gia bước đến, cười nói: “Căn nhà này, ông cầm lệnh lục soát này, e rằng vẫn chưa đủ.”
“Cái gì? Chưa đủ, các người đây là muốn chống đối người thi hành công vụ phải không?” Cục trưởng Thái tức giận nói.
Anh cả Tô gia cười nói: “Bớt giận, ý tôi không phải thế, tôi chỉ nói thật mà thôi, lệnh lục soát này của ông, ở đây thật sự không dùng được. Nếu các ông không vội, thì xin đợi một chút, vì chủ nhân của căn nhà này không ở đây, đợi họ trở về, các ông hỏi xem, họ có đồng ý các ông lục soát như vậy không đã?”
Lộ Hướng Đông quát: “Cục trưởng Cục Cảnh sát ở đây, muốn lục soát ai thì lục soát người đó, các người tránh ra cho tôi.”