Lộ Hướng Đông giữ chặt cục trưởng Thái, nói: “Cục trưởng Thái rốt cuộc ông lo lắng gì chứ?”
cục trưởng Thái thấp giọng nói: “Cậu không hiểu đâu, không lẽ cậu chưa nghe tin, gần đây… Hạ-Tô hai nhà liên hôn sao?”
“Tôi chưa từng nghe, cục trưởng Thái, nói không chừng bây giờ chúng ta chậm trể mỗi một giây đều sẽ khiến con trai tôi lâm vào nguy hiểm đó.”
“Nhưng...”
Lộ Hướng Đông liền kéo cục trưởng Thái sang bên cạnh nói: “Cục trưởng Thái ông thật sự bị che mắt rồi, ông nhìn xem trong căn nhà này, chướng khí mù mịt, nhiều người như vậy, chắc chắn là đang lập sòng bạc, ngài nói xem, phàm những người có chút thân phận, sao có thể ở đây chứ?”
Cục trưởng Thái liền nghĩ, à, cũng phải, Hạ An Lan đó là ai chứ, là “Đại vương” tương lai, ông ấy sẽ ở nơi này sao, tiếng mạt chược trong nhà, vang như vậy, đông người như thế, vừa nhìn đã biết không phải là chỗ tốt rồi.
Tuy tiểu khu này đúng là tiểu khu cao cấp, nhưng, căn nhà này rõ rằng không phù hợp với hình tượng của Hạ An Lan.
Cục trưởng Thái gật đầu: “Cậu nói có lý.”
“Phải đó phải đó, cục trưởng Thái, mau đi, lục soát trong nhà, đưa hết tất cả mọi người trong đó về đồn cảnh sát, bọn chúng chắc chắn có vấn đề.”
Thế là cục trưởng Thái lại bước đến trước mặt anh cả Tô gia, ông đặc biệt đưa mắt nhìn vào bên trong một cái, hai bàn mạt chược đó, vốn không hề có ý định dừng lại, bọn người này vẫn náo nhiệt như thế, giống như vốn không nhìn thấy, trước cửa có cảnh sát đến lục soát vậy.
Cục trưởng Thái lại hơi do dự, bọn người trong đó, sao chẳng có chút sợ hãi nào vậy, nếu tụ tập đánh bài, chắc chắn sớm đã sợ hãi mới phải, nhưng mấy người bên trong, vốn không dừng lại.
Diễn xuất của mấy người này tốt thật, hay là, họ thật sự không hề tụ tập đánh bạc, chỉ là giải trí một chút thôi?
“Cục trưởng Thái, mau cho người vào trong đi.” Lộ Hướng Đông thấy cục trưởng Thái lại sững sờ ở đó, liền thúc giục.
Cục trưởng Thái cắn răng, không thể cứ đứng ngoài cửa được, nói không chừng đúng như Lộ Hướng Đông nói, bọn người này chỉ là đang ra vẻ huyền bí, che mắt ông mà thôi.
Ông quát lạnh một tiếng: “Tôi mặc kệ chủ nhà mà cậu nói là ai, căn cứ manh mối mà chúng tôi có được, nơi này rất có khả năng là sào quyệt của phần tử phạm tội, thế nên, chúng tôi phải triệt để lục soát… Người đâu, vào lục soát.”
Anh cả Tô gia vẫn bất động: “Đợi đã, xem ra cục trưởng Thái thật sự, một lòng muốn vào trong lục soát?”
Du Dực đã nói có thể kéo dài bao lâu thì cứ kéo dài bấy lâu, nên anh phải kéo dài cho tốt.
Lộ Hướng Đông giơ tay đến muốn đẩy anh, “Phí lời, mau tránh ra cho tôi.”
Nhưng, còn chưa chạm vào người anh cả Tô gia, đã bị tay anh tóm lấy, lúc đó Lộ Hướng Đông đau đến mức kêu lên thảm thiết. Cảm giác da thịt trên cánh tay như bị tách rời.
Anh cả Tô gia đẩy Lộ Hướng Đông ra ngoài, thoạt nhìn như chẳng dùng đến bao nhiêu sức lực, nhưng lại đẩy Lộ Hướng Đông từ hai bậc cửa ngã xuống, còn lăn thêm hai vòng nữa, mới dừng lại.
Vợ của anh cả Tô gia, đứng bên cạnh nói: “Ây da, vị tiên sinh này cũng thật là, sao lại không đứng vững vậy, không bị ngã bị thương đấy chứ?”
...
Lộ Hướng Đông ngã úp mặt xuống, cả miệng còn dính đầy bùn, cổ chân cũng bị trật, bên trong đau vô cùng, hắn phải nhờ thư ký đỡ mới đứng lên được, phì phì nhổ ra mấy ngụm.
“Mày cố ý, mày đẩy tao.” Hắn quay đầu lại nói: “Cục trưởng Thái ngài nhìn thấy rồi đó, hắn đẩy tôi, đây là ngang nhiên ngăn cản cảnh sát thi hành nhiệm vụ, có phải có thể bắt hắn lại không?”
Anh cả Tô gia ngẩng đầu lên, nói: “Haiz, tiên sinh câu này ngài nói có hơi khó nghe rồi, mấy lời này không thể nói lung tung được, nói lung tung thì phải chịu trách nhiệm đó...”