Lộ Hướng Đông vội vàng phủ nhận. Hắn muốn viện một cái cớ, nhưng đầu óc giống như trống rỗng, không nghĩ ra được lý do nào.
Hạ An Lan nói vô cùng nghiêm túc, “Đừng gấp, anh không cần vội vàng phủ nhận. Bây giờ tôi sẽ kêu Du Dực dẫn Thính Phong trở lại. Tôi muốn xem thằng nhóc thối kia đã làm gì? Nếu nó thật sự đã làm ra loại chuyện này, cho dù anh Lộ không tìm nó, tôi cũng sẽ không dễ dàng bỏ qua cho nó đâu.”
Lời nói này nghe có vẻ rất nghiêm túc, nhưng trên thực tế, tất cả những người nghe thấy, mỗi người đều tự dịch lại thành: nếu con trai tôi không có làm, thì tôi sẽ không dễ dàng buông tha cho anh.
Lộ Hướng Đông sắp bị dọa chết, run lên cầm cập, “Ngài… ngài Hạ, thật sự không có. Tôi chỉ là nhất thời hồ đồ, không hề có ý đó… con trai tôi, nó… nó là bạn của con trai ngài. Việc này tôi… luôn rất ủng hộ, chúng nó…”
Hạ An Lan giơ tay lên kêu hắn đừng nói tiếp nữa, “Anh Lộ đừng bởi vì tôi mà nói lời trái với lương tâm, như vậy sẽ dung túng Thính Phong. Một đứa trẻ làm sai thì phải chịu giáo huấn. Dĩ nhiên nếu người làm sai là người lớn, thì cũng như thế.”
Tất cả mọi người đều nghe ra rất rõ hai tầng ý nghĩa của câu nói này, trẻ con phạm lỗi nên giáo dục, người lớn phạm lỗi nhất là những người như Lộ Hướng Đông đây càng phải chịu sự giáo huấn.
Lộ Hướng Đông sao lại không hiểu câu nói này là đang nhằm vào hắn. Hắn từ từ ý thức được một chuyện, hôm nay dường như… là vì muốn dạy dỗ hắn!
Nhưng hắn nhìn pho tượng Phật lớn trước mặt, nuốt nước bọt xuống. Nhân vật ghê gớm như Hạ An Lan sẽ có thời gian đi xử lý hắn chứ?
Ngay lúc Lộ Hướng Đông sợ đến run rẩy cả người, Hạ An Lan đã căn cứ theo những lời Du Dực nói lúc trước, gọi điện thoại cho Du Dực kêu anh trở về.
Chuyện hôm nay Du Dực đã sớm bàn bạc với mọi người rồi, muốn dạy dỗ Lộ Hướng Đông, muốn khiến hắn biết “sợ“.
Nếu như vừa mới bắt đầu Du Dực đã ra thì hiệu quả sẽ không còn rõ rệt nữa, nên Tô Ngưng Mi mới dẫn người nhà họ Tô ra mở màn, sau đó Hạ An Lan ra mặt chống giữ cục diện, cuối cùng Du Dực mới lên sân khấu. Tuyệt đối không thể để cho Lộ Hướng Đông dẫn Lộ Tu Triệt rời khỏi dễn dàng như thế được.
Ít ra Lộ Tu Triệt đã ở trong nhà vài ngày. Đứa trẻ này cũng khiến nhà họ Hạ yêu thích. Nhất là những việc cậu gặp phải lại càng khiến mọi người đồng tình.
Cứ đơn giản để Lộ Tu Triệt trở về nhà họ Lộ, thì sau khi về thì thái độ của Lộ Hướng Đông với cậu sẽ không có thay đổi rõ rệt. Nếu như người phụ nữ đó lại vào cửa, thì ngày tháng sau này của cậu bé càng không dễ sống.
Nhưng nếu để cho Lộ Hướng Đông ý thức được, con trai hắn là bạn thân của con trai tổng thống tương lai, vậy thì sau này hắn ta sẽ đối xử cẩn thận hơn với Lộ Tu Triệt.
Dù sao có pho tượng Phật như Hạ An Lan trấn ở đây, chỉ cần không phải là kẻ ngốc thì đều sẽ chẳng dám đắc tội anh ta.
Hơn nữa, chỉ cần là người muốn tạo dựng mối quan hệ với Hạ An Lan, thì nói không chừng sau khi trở về, Lộ Hướng Đông còn sẽ cung phụng ngược lại con trai của hắn.
Đây là con đường lót trải sẵn cho Lộ Tu Triệt sau khi Du Dực đã suy nghĩ cặn kẽ.
Họ không phải là người nhà họ Lộ, không ai có thể bảo vệ Lộ Tu Triệt mãi được, nhưng có thể lợi dụng tên tuổi Hạ An Lan lại trấn giữ Lộ Hướng Đông, từ đó đạt được mục đích bảo vệ Lộ Tu Triệt, thì sao lại không làm cơ chứ?
Hạ An Lan buông di động xuống, nói, “Được rồi, tôi đã gọi điện thoại cho Du Dực, tin rằng cậu ta sẽ dẫn con trai tôi về nhanh thôi. Đến lúc đó, anh có vấn đề gì cứ hỏi cậu ta. Còn con trai tôi, tôi muốn biết thằng nhóc này sao lại biến thành kẻ lương tâm bất chính rồi.”