Tô Ngưng Mi ở bên cạnh nói một cách đầy ghét bỏ, “Lộ Tu Triệt từ nhỏ đã không có mẹ, chỉ có một người ba ruột là anh. Anh nói xem bình thường anh có phụ nữ ở bên ngoài thì cũng thôi đi, nhưng đằng này 2, 3 tháng trời không về nhà, không gọi điện thoại cho con, không hỏi thăm ngó ngàng tới, việc này cũng quá không có trách nhiệm rồi đấy? Tốt xấu gì nó cũng là con ruột của anh, thấy sắp đến Tết, nhà người ta thì đoàn tụ sum vầy, còn anh thì lại ở ngoài vui vẻ với người tình đầu, hoàn toàn không quan tâm đến cảm nhận của con trai anh... có người ba như anh sao?”
“Ồ, con trai mất tích, không thấy nữa, anh mới biết nôn nóng, thế bình thường anh làm gì vậy hả?”
Lộ Hướng Đông chịu không nổi nữa quát lên, “Tôi không có… tôi, tôi là vì công việc bận rộn… tôi chỉ là…”
Tô Ngưng Mi cười lạnh, “Hờ hờ, công việc bận rộn, anh có bận bằng chồng tôi không, có bận bằng em rể tôi không. Nói cách khác, anh có bận bằng cục trưởng Thái không? Bình thường mỗi người họ đều bận rộn vô cùng, nhưng không phải đều cố gắng về ăn bữa cơm với vợ con mỗi ngày hay sao. Tết đến thì thu sếp về nhà, quay quần với người nhà.”
ba người con dâu nhà họ Tô khá đanh đá, sau khi biết được chuyện của Lộ Tu Triệt thì đã không thể chấp nhận được, bèn mắng, “Nói thẳng ra, người làm ba như anh không đủ tư cách, đừng tìm lý do thối nát gì nữa. Con trai anh thà ở ngoài đón năm mới chứ không chịu về nhà, thì có thể thấy được nó thất vọng với người làm ba như anh bao nhiêu. Vậy mà anh còn mặt dày đến oán trách người khác, còn không biết xấu hổ mà chạy đến nơi này gây chuyện. Nếu không phải là Du Dực thì con trai anh đã không biết bị bắt bán đến chỗ khỉ ho cò gáy nào rồi. Không cảm ơn người ta đã đành, lại còn nói người ta bắt cóc cất giấu con trai anh. Tôi thật sự chưa hề gặp qua người nào không hề biết xấu hổ hơn anh cả.
Lộ Hướng Đông bị mắng đến nóng mặt, “Sao… sao cô có thể mắng chửi người khác.”
“Tôi mắng chửi ai sao? Trong nhận thức của tôi, người ba là cây đại thụ to lớn cho con cái dựa vào, là ngọn núi vững chắc của con cái. Còn anh? Con trai ruột không thèm lo, đi làm chỗ dựa cho người tình đầu, anh quả thật khiến tôi đại khai nhãn giới đấy.”
Lộ Hướng Đông thật sự không còn mặt mũi gì nữa, hắn cắn răng nói, “Tôi… tôi không cãi nhau với cô. Con trai tôi đâu? Bây giờ tôi muốn thấy con trai tôi…”
Du Dực gặm táo phát ra một tiếng răng rắc giòn rụm, “Chuyện bây giờ là con trai anh không chịu về, chúng tôi có thể có cách gì đây?”
“Tôi…tôi…” Lộ Hướng Đông lắp ba lắp bắp không nói nên lời.
Lửa giận, lời oán than của hắn không dám tiết ra ngoài.
Hạ An Lan chậm rãi lên tiếng, “Chuyện con trai anh nhất thời không thể giải quyết được. Nào, chúng ta hãy nói chuyện con trai của tôi, nó đang ở đây. Anh nói xem nó hỗn láo cỡ nào, khiêu khích quan hệ của ba con anh ra sao, lương tâm bất chính thế nào. Nếu hôm nay nó dám nói một câu giả dối nào, tôi sẽ không tha cho nó.”
Lộ Hướng Đông run lên, hắn cảm thấy câu cuối cùng là dành cho hắn.
“Không có, không có… những lời lúc nãy tôi nói đều là nhảm nhí, hàm hồ. Thính Phong rất tốt, tuyệt đối không khiêu khích quan hệ của ba con tôi. Là lỗi của tôi, tôi quá hồ đồ, là do tôi không chăm sóc tốt cho Tiểu Triệt, làm nó đau lòng.”
Hắn ta tuông một tràn trôi chảy, không hề bị vấp.
Nhạc Thính Phong ôm cánh tay, “Liên quan gì đến con, nghiệp do ông ấy tạo ra, không thể trách con được.”
“Đúng đúng, không thể trách Thính Phong… nhưng, Thính Phong con… là bạn thân của Tiểu Triệt, con… con có thể khuyên nó về nhà với chú, chú hứa không hồ đồ như thế nữa.” Lộ Hướng Đông nghĩ đến Nhạc Thính Phong là con trai của Hạ An Lan bèn ấp úng.
Nhạc Thính Phong nhăn mày, “Về nhà? Về sau nó vẫn còn là nhà của cậu ấy chứ?”
Khóe miệng Lộ Hướng Đông co giật, “Chuyện này…”
“Là đàn ông thì tự đi gặp con trai mình, có thể khiến cậu ấy tha thứ hay không, phải xem chú làm thế nào rồi…”