Du Dực nhìn sang Lộ Hướng Đông, chỉ thấy hai mắt hắn nhìn chằm chằm vào Lộ Tu Triệt, cánh môi run rẩy, cả người cũng run theo, ánh mắt đau khổ lưỡng lự
Trong lòng Du Dực cười nhạt, bây giờ mới biết đau thì lúc đầu lúc đầu sao còn làm thế.
Đứa bé như Lộ Tu Triệt cũng vô tư. Nếu đổi một đứa khác, có trái tim nhạy cảm dễ vỡ, mỗi ngày nhìn thấy ba người ta quan tâm yêu thương con mình, còn ba nó từ sáng đến tối không thấy mặt mũi, điện thoại cũng không gọi về. Rõ ràng cùng ở một thành phố, còn ba nó có thời gian vui vẻ hẹn hò mua sắm với người tình đầu, mà chẳng có thời gian về gặp con mình dù chỉ một phút đồng hồ, thì đã sụp đổ từ lâu rồi.
ba ruột mình còn khiến mình lạnh lòng hơn cả ba dượng. Một người ba như vậy, ngoài việc mang lại sự đau khổ cho con mình thì cũng chỉ có đau khổ.
Đáng đời, cho Lộ Hướng Đông nghe con trai mình nói, cho hắn cũng chịu nỗi giày vò tương tự, cho hắn hiểu, bản thân mình đã tạo nên nghiệp gì.
Lộ Tu Triệt Thanh Ti vẫn ở bên đó nói chuyện.
Mỗi câu hỏi của Thanh Ti đều rất ngây thơ, lại không vòng vèo, hỏi rất thẳng thắng.
Câu hỏi của cô bé như quăng ra một cây dao, còn câu trả lời của Lộ Tu Triệt khiến con dao đó đổi hướng, đâm mạnh vào tim Lộ Hướng Đông.
Thanh Ti lại hỏi Lộ Tu Triệt, “Nếu ba anh không phải là ba, thì anh có thể không cần ông ấy cũng được,. Dù sao ông ấy không tốt, không thương, cũng không yêu anh. Anh có thể tìm một người ba khác cho mình.”
Bản thân Thanh Ti cũng thế, người ba tồi tệ trước đây của cô bé, cô và mẹ cô đều chẳng thèm quan tâm nữa
Cô bé đã tìm được một người ba tốt nhất trên đời cho mình. cô bé cảm thấy Lộ Tu Triệt cũng có thể.
Lộ Tu Triệt cười, cảm thấy Thanh Ti đúng là ngây thơ đáng yêu.
“Trong lòng anh, bây giờ ông ấy cũng chẳng còn là ba anh nữa, nhiều lắm là người cho anh sinh mạng này. Nhưng… anh chẳng may mắn như em. Em có mẹ, còn mẹ anh đã mất từ lâu rồi… cho dù anh không muốn thừa nhận, nhưng ông ấy là người thân nhất trên đời này của anh.
Con tim Lộ Hướng Đông bị roi quật vài cái, trên roi như được tẩm muối, khiến con tim hắn đau rát nóng bừng
Bây giờ hắn thật sự hối hận, nhưng hối hận còn có ích sao?
Thanh Ti chóng cằm hỏi Lộ Tu Triệt, “Vậy anh tính làm sao?”
Lộ Tu Triệt ngôi lên xích đu, hai chân đạp đất, từ từ đong đưa, cậu nói, “Không sao hết, sau này nước sông không phạm nước giếng, có một người lạ mang theo quan hệ huyết thống thân cận nhất, dù sao, đôi với ông ấy, anh không quan trọng bằng một người phụ nữ nào bên cạnh ông ta hết.”
Như Du Dực nói, nó là một cậu bé vô tư, nói ra những lời này, mặt nó chẳng đau buồn gì, cũng chẳng cười khổ, cảm thấy tất cả chỉ như mây bay thoáng qua, mọi thứ đều không quan trọng, mọi thứ… đều chẳng thể làm tổn thương được nó.
Lúc này Lộ Hướng Đông đã cảm nhận được sự đau đớn không thể chịu đựng nổi. Con trai ruột của hắn nói câu này, người lạ mang theo quan hệ huyết thống thân cận nhất?
Du Dực nhỏ giọng, “Cảm thấy đau lòng hay thấy tức giận vậy?”
Cánh môi Lộ Hướng Đông khẽ động, muốn nói, như Du Dực không cho hắn cơ hội, “Nếu như anh đau lòng, thì tôi cảm thấy ít ra anh vẫn còn một chút lương tâm làm người. Còn nếu như anh tức giận, thì tôi thật sự rất muốn nói một tiếng rằng anh không bằng bọn heo chó nữa.”
Cục trưởng Thái ở bây cạnh nghe thấy mà xót lòng, rốt cuộc đứa bé đã chịu bao nhiêu sự tổn thương mới nói ra những lời như vậy được?
Làm ba mà còn không biết kiểm điểm bản thân thì quả thật chẳng ra giống ôn gì.