Cho nên, hắn luôn quan tâm người khác vào giây phút đầu tiên chứ không nghĩ đến con trai mình. Hắn cậy vào thân phận làm ba của mình nên không thấy sợ hãi điều gì.
Nhưng bây giờ, Lộ Hướng Đông mới ý thức được, những việc trước đây hắn làm khốn kiếp và sai lầm đến cỡ nào.
Lộ Tu Triệt bật cười, “Bài học? Mới có vài ngày ông đã cảm thấy khó chịu, không chịu được? Ông đừng quên sự đau khổ ông gây ra cho tôi, tôi phải chịu suốt 12 năm trời.”
Giọng nói của cậu bùng nổ ngay ở câu cuối cùng, như muốn tiết hết tất cả lửa giận trong lòng mình.
Giọng nói của Lộ Tu Triệt quá lớn, khiến Lộ Hướng Đông nhất thời không biết nói gì.
Ngay cả Du Dực và Thanh Ti đứng ở một bên xem kịch cũng đều nghe thấy.
Lộ Tu Triệt lạnh lùng cười nhạo: “Ông cảm thấy tôi là con trai ruột của ông, cho dù thế nào sự thực này cũng không thể nào thay đổi được, đúng vậy, đúng là không thay đổi được, nếu có thể thay đổi được, ông thấy tôi vẫn còn để họ Lộ sao? Ông cảm thấy chỉ một câu xin lỗi của ông, tôi là con trai ông, tôi phải tha lỗi cho ông, đáng đời tôi, ai kêu ông là ba tôi chứ, đúng không?”
“Có phải ông cảm thấy, ông đã chân thành xin lỗi tôi như thế, nếu tôi không tha thứ cho ông thì kẻ làm con như tôi không biết thông cảm lượng thứ cho ông, đúng không?
“Thế thì hôm nay tôi cũng muốn hỏi ông một câu, dựa vào gì?”
Lộ Tu triệt dồn dập ép hỏi, khiến Lộ Hướng Đông có cảm giác muốn bỏ chạy, không dám nhìn thẳng, không dám cất lời.
Cậu thiếu niên lạnh kia lúc nãy lạnh như băng, thì bây giờ toàn thân như đang bừng lửa. Đôi mắt cậu, bởi vì ngọn lửa căm giận bốc lên, tưởng chừng như có thể thiêu chết Lộ Hướng Đông.
Lời của Lộ Tu Triệt, từng câu từng chữ đều khiến cho Lộ Hương Đông có cảm giác như bị roi đánh từng nhát lên người hắn, khiến khắn vô lực phản bác, cũng không dám phản bác.
Bởi vì mọi điều cậu nói đều đúng, đều trúng vào chỗ mấu chốt, đúng là Lộ Hướng Đông cảm thấy hắn đã cúi đầu xin lỗi nhiều lần, toàn bộ những lời tốt đẹp hắn có thể nói, hắn đã nói hết rồi, tại sao con trai hắn vẫn không chịu tha thứ cho hắn.
Lộ Tu Triệt sau khi đã bộc phát trong khoảng thời gian ngắn, cũng dần bình tĩnh lại, “Tôi là người, không phải thú cưng của ông nuôi. Tôi sẽ không vì ông chợt nhớ ra, về nhà nhìn một cái ném một cục xương thì tôi phải ghi nhớ cái tốt của ông. Sau đó đợi khi nào đó ông nhớ ra thì lại về, khi ông về phải lắc đuôi, chạy lên, thỏa mãn cảm giác hư vinh của người làm ba như ông.”
Lộ Hướng Đông rụt rè, “Tiểu Triệt, sao con có thể như thế, con là con trai của ba. Thú cưng sao có thể so sánh với con được?”
“Nhưng cách làm của ông, không phải là đang xem tôi như thú cưng để nuôi sao?”
Sắc mặt Lộ Hướng Đông chuyển trắng, “Tiểu Triệt…”
“Ông đi đi, bây giờ tôi không muốn nhìn thấy ông, không muốn nói chuyện với ông. Cứ nhìn thấy ông tôi lại nhớ tới cái cảnh ông dẫn người đàn bà kia về khiến tôi ghê tởm. Xin lỗi, tôi không phải là đứa con ngoan như ông muốn. Tôi không thể làm được như chó, sau khi bị ông bỏ rơi vài tháng trời mà vẫn có thể nhiệt tình kêu ông là ba.”
Nghe thấy lời của Lộ Tu Triệt nói, sắc mặc Lộ Hướng Đông càng thêm trắng bệch, sự chống đối của con trai hắn dành cho hắn, có khi còn nghiêm trọng hơn những gì hắn tưởng tượng.
Chuyện đến nước này, giống như là một nút thắt chết, Lộ Hướng Đông càng muốn mở ra, thì nó lại càng thắt chặt hơn. Lộ Tu Triệt vốn không muốn cho hắn cơ hội mở ra, thậm chỉ càng không muốn nhìn thấy hắn.