Lộ Hướng Đông nhìn thấy con trai sắp đi, cố lấy can đảm lần cuối, nói, “Con nghe ba nói một câu có được không, con không thể ở mãi nhà người ta được?”
“Tại sao không thể, cho dù ở ngoài đường cũng tốt hơn so với việc quay về nhà họ Lộ, ít ra tôi không cần phải nhìn thấy khuôn mặt ghê tởm của ông và người tình của ông.” Lộ Tu Triệt lần này không hề khách khí, từng câu nói ra, câu sau độc ác hơn câu trước. Cậu thật sự cảm thấy dựa vào cái gì mà phải chừa mặt mũi cho người đàn ông này, dựa vào gì phải để ý đến cảm nhận của ông ta?
Một người làm ba như ông ta có thể làm ra chuyện quá đáng như thế với con trai mình, thì người làm con như cậu ta, sao lại không thể chứ.
Dù sao trong lòng cậu cảm thấy không vui vẻ, thì ba cậu cũng đừng mong được thoải mái
“Tiểu Triệt, Tiểu Triệt, nghe ba nói một câu, về nhà với ba đi. Con đã xem Nhạc Thính Phong như bạn tốt nhất của mình, thì không thể làm phiền người ta mãi được có đúng không?”
Lộ Tu Triệt đột nhiên xoay người, đôi mắt âm hiểm, “Nếu ông còn không đi thì tôi đi. Ông có tin tôi sẽ khiến ông không thể tìm được tôi nữa không.”
Lộ Hướng Đông giật mình, hai chân như bị ghim tại chỗ, không dám tiến về phía trước.
Bản năng của hắn tin rằng, Lộ Tu Triệt có thể làm được việc này. Lúc này hắn phát hiện, đứa con trai trước mắt, trong vô hình, đã có vài phần giống với Nhạc Thính Phong, sở hữu sự đáng sợ không hợp với độ tuổi của chúng.
Hai chân Lộ Hướng Đông lùi về sau, “Con… con… được, được, ba không theo con nữa, con về trước đi, hôm nay cố gắng nghỉ ngơi. Ba… qua hai ngày nữa sẽ đến thăm con. Con đừng đi, ba xin con đó.”
Lộ Tu Triệt không quan tâm tới hắn nữa, xoay người đi về phía Du Dực và Thanh Ti.
Du Dực đang cho Thanh Ti ăn vằn thắn, món cục trưởng Thái vừa mua về.
Lúc này ông ta đang cầm một ly trà sữa ở bên cạnh, nhìn Du Dực cẩn thận cho con gái ăn, thổi cho nguội, sợ làm bỏng cô bé.
Lộ Tu Triệt nói, “Thanh Ti, chú Du, xin lỗi vì đã để hai người chờ lâu, chúng ta về nhà thôi.”
Du Dực không hề kinh ngạc gì với việc cậu không chịu đi, gật đầu, “Được, về nhà.”
Sau khi cho Thanh Ti ăn nốt miếng vằn thắn đã được thổi nguội trong thìa, Du Dực nhét phần còn thừa lại cho Lộ Tu Triệt, sau đó bế Thanh Ti rời đi.
Cục trưởng Thái vội nói, “Trà sữa, trà sữa…”
Thanh Ti đón lấy, cười híp mắt, “Cảm ơn bác.”
“Không cần khách sáo, con thích là được.” Cục trưởng Thái nghe thấy giọng nói trong trẻo ngọt ngào của Thanh Ti chỉ cảm thấy kiếp trước Du Dực đã thắp nhiều hương lắm, nên kiếp này mới có thể có đứa con gái dễ thương đến thế.
Du Dực nói với cục trưởng Thái, “Cảm ơn vằn thắn và trà sữa của cục trưởng Thái. Sau này có việc cứ nói ra, có thể giúp được tôi nhất định sẽ giúp hết sức.”
“Khách sáo rồi, khách sáo rồi, đây chỉ là chuyện nhỏ, không đáng nhắc tới. Cục trưởng Du mau dẫn tụi nhỏ về nhà ăn cơm đi, giờ cơm tối sắp qua rồi, tụi nhỏ đảm bảo đã đói lắm rồi.”
Cục trưởng Thái nào dám nhờ Du Dực giúp đỡ chứ. Lần này nhờ anh ta giúp một lần, kết quả, bị anh ta lừa thành ra thế này đây.
Du Dực nói lời tạm biệt, dẫn hai đứa trẻ rời đi.
Cục trưởng Thái nhìn về phía Lộ Hướng Đông đang thất thần ủ rũ, từ từ bước đến.
Sau khi lên xe, Du Dực hỏi Lộ Tu Triệt, “Nói chuyện sao rồi?”
Lộ Tu Triệt cười, “Nếu ông ta vừa nói cháu liền trở về thì quá đơn giản. Ông ấy sẽ không nếm được khổ sở. Câu chuyện Tam Cố Mao Lư trong lịch sử, cháu phải cho ông ta chạy vài lần, để ông ta biết, lần sau nếu còn dám chọc con như thế nữa, muốn mời con về nhà sẽ càng khó hơn nhiều lần.”