“Nếu Tiểu Thái đã nói như thế, con đừng đắc tội cậu ta, Tiểu Thái là cục trưởng Cục Cảnh sát thủ đô. Ngay cả người nghĩ hưu như ta, nếu con thật sự đắc tội, thì chẳng khác nào con đang tìm chết, nhỡ kỹ chưa?” Ông Lộ nghĩ sâu hơn Lộ Hướng Đông rất nhiều, ngay cả cục trưởng Thái cũng sợ Du Dực, thì hoàn toàn có thể biết được, đây không phải là một nhân vật nhỏ.
Lộ Hướng Đông gật đầu, “Vâng, con nhớ kỹ rồi. Ba, thời gian không còn sớm nữa, ba mau nghĩ ngơi đi,. ba nói một tiếng với mẹ, kêu mẹ đừng lo lắng nữa, đã biết được Tiểu Triệt ở đâu rồi.”
Ông Lộ ngắt lời hắn, “Đợi đã, ta vẫn chưa nói xong.”
Lộ Hướng Đông cảm thấy không ổn, cơ thể bất giác đứng thẳng lên, chuẩn bị nghe giáo huấn, “Ba, ba nói đi.”
Quả nhiên hắn nghe thấy giọng nói âm trầm của ba mình, “Người phụ nữ đó, nếu con còn qua lại với cô ta nữa, nhất là dựa trên việc Tiểu Triệt nay đã là bạn của con trai Hạ An Lan, nếu con còn dám lén lút qua lại với người phụ nữ đó, con có tin ta có cách khiến người phụ nữ đó biến mất vô ảnh vô tung không?”
Lộ Hướng Đông sợ hãi, “Ba, đừng mà, con biết rồi, tạm thời con sẽ không gặp cô ấy nữa. Con sẽ nghĩ cách khiến Tiểu Triệt tha thứ cho con trước.”
“Con nghe rõ cho ta, ta nói là vĩnh viễn, không phải tạm thời…”
Khuôn mặt Lộ Hướng Đông đầy đau khổ, “Nhưng cô ấy… ba, người ít nhất cũng nể mặt…”
Ông Lộ ngắt lời hắn, “Con không cần nói gì hết, đối với ta, một mình Tiểu Triệt quan trọng hơn bất cứ ai, bao gồm cả con. Nếu con dám làm việc có lỗi với Tiểu Triệt, đừng nói người phụ nữ đó, ngay cả con, ta cũng sẽ xử lý một thể. Con đừng nghĩ rằng ta về hưu thì thủ đoạn sẽ không còn như trước.”
Lộ Hướng Đông vừa nghe xong, hắn run rẩy theo bản năng, sự sợ hãi trong lòng, liền tràn hết ra ngoài.
Thủ đoạn của ba hắn, đương nhiên hắn biết. Khi ba hắn còn nhậm chức thì không hề ăn chay. Tuy sau khi về hưu, chuyên tâm nghiên cứu vấn đề tu thân dưỡng tính, nhưng cá tính ăn thịt trong xương cốt vẫn không hề thay đổi.
Lộ Hướng Đông nản chí đáp, “Con… con biết rồi ba, con sẽ nghe ba.”
“Tốt nhất con nên nghe lời ta, đừng để ta phát hiện ra con làm trò vặt gì.”
“Không đâu, thật sự sẽ không…”
“Hai ngày này con chạy đến nhà họ Hạ vài lần, nhưng nhớ kỹ, đừng dẫn tiểu Triệt về. Hôm sau ta sẽ đi đến thủ đô một chuyến.”
Lộ Hướng Đông vừa nghe liền kinh ngạc, “Hả? Ba, sao ba lại đến?”
Sau khi ba hắn về hưu, chắc là vì tránh cảm giác thất vọng khi trong tay không còn quyền lực, nên ba hắn dọn về quê ở thành phố Long Cảng. Tuy nơi này khá gần thủ đô, nhưng ba hắn chưa đến thủ đô lần nào.
Lần này đột nhiên nói muốn đến, thật sự đã khiến Lộ Hướng Đông kinh ngạc vô cùng.
Ông Lộ nói, “Đến lúc đó, ta sẽ đích thân dẫn Tiểu Triệt về.”
Một cơ hội gây dựng mối quan hệ tốt như thế, ông lại không yên tâm về con trai mình, ông nhất định phải đích thân đến nhà.
Lộ Hướng Đông nói, “Ồ… được… khi nào ba đến, ba nói với con một tiếng, con đi đón ba.”
Cuối cùng cũng kết thúc cuộc nói chuyện với ông Lộ, Lộ Hướng Đông buông điện thoại xuống, thở dài một hơi. Ở nhà họ Hạ hắn bị dọa cho mồ hôi lạnh khắp cả người. Về đến nhà, cũng bị ba hắn dọa một trận cả người ra đầy mồ hôi lạnh.
Lộ Hướng Đông cảm thấy sự sợ hãi ngày hôm nay hắn chịu, còn nhiều hơn mấy chục năm qua cộng lại.
Cũng trong ngày hôm nay hắn mới phát giác, thì ra hắn vô cùng nhỏ bé, thậm chí ngay cả Lộ gia cũng đều rất nhỏ bé.