Du Dực gật đầu, “Gặp chứ, sao có thể không gặp, không thể để cho anh ta cảm thấy nhà chúng ta không có lễ độ chút nào, đúng không? Đi kêu anh ta vào đi.”
“Dạ vâng.”
Tô Tiểu Lục chạy ra ngoài, nói với Lộ Hướng Đông, “Chú, vào đây đi!”
Lộ Hướng Đông lau cái đầu đầy mồ hôi, mẹ ơi, mấy đứa này quả thật quá nhây, lúc nãy hắn bị hỏi đến nỗi không thể nói được câu nào.
Lộ Hướng Đông nhìn Lộ Tu Triệt dừng lại, “Tiểu Triệt, hôm nay ba đến, cũng muốn xin lỗi con, con đợi ba nhé, ba đi gặp ngài Hạ, chú Du nói chuyện trước đã.”
Con trai không để ý đến hắn, hắn thở dài, bước vào phòng khách.
Trô Trảm khom người bế lấy Thanh Ti, “Đi thôi, chúng ta không quan tâm tới chuyện của người lớn, đi thả diều thôi nào.”
Tô Tiểu Lục nói với theo, “Các anh đợi em với.”
Cậu nhóc chạy vào nhà, nhìn thấy tiền của ai đang đặt trên bàn liền nắm lấy vài trăm, nói: “Chúng con ra quảng trường thả diều, con lấy chút tiền, con đi đây...”
Nhét tiền vào túi, Tô Tiểu Lục chạy đuổi theo lũ nhóc đã ra khỏi cổng.
…
Trong nhà có nhiều người, trong đám người này, Lộ Hướng Đông biết, bất kỳ ai cũng đều có thể gây nên một cơn sóng gió động trời.
Cho dù là nhà họ Tô, nhà họ Hạ hay Du Dực.
Hắn không thể đắc tội với bất kỳ ai. Hôm nay Lộ Hướng Đông còn thấy căng thẳng hơn hôm qua.
Người trong nhà đều ngồi, chỉ mình hắn đang đứng, có cảm giác như tam đường hội thẩm.
Hắn nói, “Xin lỗi mọi người, tôi đến để xin lỗi sự lỗ mãng đường đột của tôi hôm qua, thành thật rất xin lỗi.”
“Hôm qua tôi chưa làm rõ tình hình đẫ đến nhà họ Hạ…gây chuyện, thật sự rất xin lỗi. Sau khi về, tôi càng nghĩ càng cảm thấy hổ thẹn, không mặt mũi gặp ai. Nên hôm nay tôi lấy hết can đảm đến đây để xin lỗi mọi người, xin lỗi.”
Tất cả lời xin lỗi, hành động cúi người của hắn trong cả đời này đều tập trung hết vào hôm qua và hôm nay.
Hắn đâu muốn, nhưng còn cách nào khác, ai kêu hắn không thể so được với người ta cơ chứ?
Ai kêu người ta cứu con trai hắn đây?
Du Dực nói, “Xin lỗi chúng tôi cũng chẳng có ý nghĩ gì. Thà anh nghĩ xem làm sao có thể khiến con trai anh tha thứ cho anh còn hơn tiêu phí thời gian vào việc này.
Họ đều biết việc Lộ Hướng Đông chạy đến xin lỗi đâu nằm ngoài việc cảm thấy nhà họ Hạ lấy quyền thế đè người, làm gì có chuyện thật lòng xin lỗi.
Tô Ngưng Mi gật đầu, “Không bằng nghĩ xem nên đền bù cho con anh thế nào, để nó ít bị tổn thương lại.”
Lộ Hướng Đông nhớ lấy lời ba hắn đã nói, cho dù người ta nói gì đều là đúng hết, hắn chỉ cần gật đầu nhận sai là được. “Vâng vâng, các vị nói đều đúng. Tôi nhất định sẽ nghĩ mọi cách khiến Tiểu Triệt tha thứ cho tôi. Tôi sẽ nghiêm túc kiểm điểm bản thân, làm một người ba tốt thật sự.”
Hạ An Lan lắc đầu, nếu như thật sự muốn hối cải làm một người ba tốt, thì bây giờ hắn nên đi nói chuyện với con trai hắn trước chứ không phải đến tìm họ.
Người này, haizz,… đần độn mà.
Anh ta và Du Dực nhìn nhau, hạng người này, đúng là học phí quá ít mà.
Du Dực gõ bàn, “Nếu Tiểu Triệt bây giờ không có ở đây, không biết anh Lộ có hứng thú chơi một ván bài không nhỉ?”
Lộ Hướng Đông nhìn mạt chược trên bàn, tay hơi thấy ngứa, nhưng… lại thấy hơi do dự, nếu lỡ như…hắn thắng rồi, khiến họ mất mặt, có khi nào họ sẽ ghi hận hắn không?
Hạ An Lan vừa nhìn liền biết ý nghĩ của hắn, “Trên ván bài đều dựa vào bản lĩnh cá nhân, anh Lộ không cần lo lắng, chơi đi.”
Lộ Hướng Đông xoa tay, “Vậy… tôi xin cung kính chi bằng tuân mệnh nhé…
ba anh em nhà họ Tô lắc đầu, kẻ tặng tiền đến rồi.