Khi chơi nghiêm túc hắn mới phát hiện, hắn là kẻ thấp kém nhất trên ván bài này.
Cho dù là Du Dực hay Hạ An Lan, ai nấy đều như có mắt nhìn xuyên, mỗi quân bài của hắn, đều có thể bị họ tính toán rõ ràng, hắn muốn gì thì sẽ không cho hắn thứ đó.
Mắt thấy tiền nơi góc bàn của hắn ngày càng ít đi, trong lòng Lộ Hướng Đông bắt đầu nôn nóng gấp gáp.
Bây giờ hắn có cảm giác như bị trói lại, không thả ra được, Hạ An Lan và Du Dực là sợi dây xích trói chặt tay chân hắn lại.
Lộ Hướng Đông nghe thấy Hạ An Lan và Du Dực thay phiên nhau hồ, bài tốt đến kinh ngạc, việc thắng bài cơ bản chẳng liên quan đến hắn.
Du Dực nhìn thấy đầu Lộ Hướng Đông đầy mồ hôi, bèn hỏi, “Anh Lộ nóng lắm sao?”
Lộ Hướng Đông vội lắc đầu, “Vẫn ổn, vẫn ổn, có thể hôm nay tôi mặc hơi dày.”
Tô Lão Đại cười nhạo trong lòng, đợi khi hôm nay chơi xong, hắn sẽ không còn mặc gì hết, đến lúc đó sẽ mát ngay thôi.
Sau khi có được ý nghĩ này, Tô Lão Đại bĩu môi, chao ôi, suy nghĩ này cứ hơi kỳ cục thế nào ấy.
“Vậy có cần rót ly trà lạnh cho anh Lộ không?”
Lộ Hướng Đông vội lắc đầu, “Cái này thì không cần, thật sự không cần.”
Du Dực nói, “Anh Lộ đừng khách sáo, và cũng đừng nhường, nếu anh còn nhường nữa chúng tôi thật sự sẽ thấy không vui đâu.”
Lộ Hướng Đông muốn khóc, hắn muốn nhường lắm nhưng hắn đã dốc hết 120 phần sức rồi vẫn không có cách thắng được.
Hạ An Lan và Du Dực cứ như yêu nghiệt. Trước đây hắn đánh bài với người khác chưa bao giờ gặp qua chuyện như thế này lần nào.
Đã qua bao nhiêu lượt rồi, hắn chưa thắng được lượt nào, mấy người nói xem có kỳ lạ không chứ?
Kỹ thuật đánh bài của hắn không tệ lắm, kỹ thuật này hắn rèn giũa được trong mưa trong gió trong các ván bài.
Khi đánh bài với người khác hắn có thể thắng đến mức mỏi tay, nhưng hôm nay lại cảm thấy sắp thua đến tè ra quần.
Sau đó lại chơi tiếp mấy ván, toàn bộ tiền Lộ Hướng Đông mang tới đều bị thua sạch. Hắn không đau lòng chút ít tiền lẻ đó mà cảm thấy xấu hổ, quá ngượng ngùng. Hết tiền thì sao chơi được nữa, hắn cũng muốn nói đừng chơi nữa. Nhưng ba người kia không có ý muốn ngừng, hắn nói như thế chẳng khác nào đắc tội người ta chứ. Những cố gắng trước kia của hắn đều sẽ thành lãng phí.
Nên cho dù thua sạch sẽ thì lúc này Lộ Hướng Đông cũng không thể nói, “Chúng ta dừng ở đây đừng đánh nữa.”
Lộ Hướng Đông hắng giọng, “Thật ngại quá, tiền hôm nay tôi mang tới đều đã hết rồi, nếu ba anh không chê, tôi dùng đồng hồ thế chấp trước được chứ?”
Du Dực cười, “Được…”
Hôm nay hắn không thể nào chỉ có một chiếc đồng hồ.
Lộ Hướng Đông vui mừng, ba hắn nhắc nhở hắn, hôm nay khi đến nhà họ Hạ phải chỉnh lý bản thân thật gọn dẽ, đừng có lôi thôi lếch thếch.
Vì thế trước khi ra ngoài, Lộ Hướng Đông đeo thêm đồng hồ và hai chiếc nhẫn đá ngọc lam nữa.
Lát nữa nếu như vẫn còn thua tiếp, hắn chỉ đành lấy hai chiếc nhẫn hắn yêu nhất ra đền.
Lộ Hướng Đông rất hối hận, nếu biết trước là như thế thì khi ra ngoài hắn đã không nên đeo hai chiếc nhẫn hắn yêu thích vào rồi.
Lộ Hướng Đông nhắm mắt cười, “Nào nào, tiếp tục…”
Tô Lão Đại âm thầm gật đầu, đúng rồi, hiếm lắm mới có một tên ngốc nhiều tiền cho họ hắn, dĩ nhiên phải tiếp tục chứ.