Lộ Hướng Đông chỉ có thể nói, “Cậu gọi điện thoại cho anh ta là được, tôi đã nói trước xong xuôi với anh ta rồi.”
Thư ký gãi đầu, không dám nói gì thêm nữa.
Buông điện thoại xuống, trong lòng Lộ Hướng Đông vẫn không yên tâm, cứ sợ thư ký làm không tốt.
Nhưng hắn ta muốn đích thân gọi điện thoại cũng chẳng có cơ hội, không thể tự vả mặt mình trước mặt người khác được, đúng không?
“Đã nói xong rồi, lát nữa thư ký sẽ tới, chúng ta có thể đi rồi…”
Du Dực cười, “Hôm nay quả thật phải khiến anh Lộ tốn kém không ít, chắc… anh sẽ không có lời trách móc chúng tôi đấy chứ?”
Lộ Hướng Đông thầm tát cho mình một bạt tai, hôm nay đã thua hết tiền, còn phải tiếp tục nói lời hay, “Làm gì có, dĩ nhiên là không rồi, việc đánh bài là cược thì phải chịu. Do kỹ thuật tôi không tốt, sao có thể trách ngài Hạ và anh Du được đây.”
Du Dực gật đầu, “Được, tôi tin anh, xem ra anh Lộ là một người rộng lượng, chắc chắn sau này cũng sẽ như thế với Tiểu Triệt. Trẻ con mà, trong quá trình trưởng thành khó tránh khỏi phạm phải lỗi lầm. Hy vọng anh Lộ sau này có thể rộng lượng với nó hơn một chút, ngoài ra cũng cố gắng chăm sóc tâm trạng của con cháu. Trẻ con thường hay mắc lỗi, lỗi lầm của chúng đều đến từ việc người lớn không quan tâm chúng đầy đủ. Cho nên anh Lộ, người làm ba như anh nên làm hết trách nhiệm của mình.
Lộ Hướng Đông vội vã gật đầu, “Vâng vâng vâng, anh Du nói quá đúng.”
“Còn nữa, anh Lộ làm người hào phóng, nhưng… thường những người giống anh, rất dễ bị lừa, sau này anh Lộ gặp chuyện gì cũng phải suy nghĩ nhiều lần mới được nhé. Gặp phải những người quan tâm anh như tôi, nói không chừng sẽ vác dao đâm sau lưng anh đấy.”
Du Dực nhìn Lộ Hướng Đông đánh bài cả một buổi sáng, cuối cùng mới nói ra vấn đề chính.
Một người ngoài như anh thì việc có thể nói ra rất hạn chế. Nếu như hôm nay anh nói ả Dư Mộng Nhân kia không phải là chiếc đèn cạn, có mưu đồ với hắn trước mặt mọi người, có lẽ Lộ Hướng Đông sẽ hận ngược lại anh. Bởi vì anh quá nhiều chuyện, đánh hết mặt mũi của hắn, còn không chừa cho hắn chút thể diện nào, hắn chắc chắn sẽ thẹn quá hóa giận,
Tuy Du Dực trước giờ đâu có chừa mặt mũi cho hắn, nhưng chuyện của đàn bà và con trai không giống nhau.
Chuyện của con trai, Du Dực trực tiếp tham gia vào, nên anh có thể nói.
Nhưng đàn bà, đó là chuyện riêng của một người đàn ông.
Trong lòng Lộ Hướng Đông giật thót, tuy Du Dực không nói ra tên nhưng hắn chợt nghĩ đến Dư Mộng Nhân.
Hắn cũng không rõ đối thương đang nói ai, chỉ có thể nói, “Anh Du dạy bảo rất phải, người như tôi có lúc đúng là không biết nhìn người…”
Lộ Tu Triệt nghe người lớn nói chuyện, trong lòng cười lạnh, đâu chỉ không biết nhìn người, bản thân còn không biết làm người nữa là.
…
Thư ký đến đón Lộ Hướng Đông, thế là một đoàn người cuồn cuộn đi ra ngoài.
Ra khỏi nhà họ Hạ, Lộ Hướng Đông bị gió lạnh bên ngoài thổi đến muốn khóc, cuối cùng cũng đã ra được, có một cảm giác cứ như đã được sống sót sau tai tạn.
Khi đi đường, hắn cảm thấy cả người trống trải, cảm thấy lạc trôi trên đường đi, thật ra là bởi vì trên người hắn đâu chỉ nhẹ đi hơn 2 cân chứ
Thư ký nhìn xe của Lộ Hướng Đông tự lái qua đây, cậu ta rất kinh ngạc, “Lộ đổng sự, xe của ngài không thể chạy sao? Có phải hỏng rồi không?”
Sắc mặt Lộ Hướng Đông trở nên xấu xí, “Khụ… thua rồi.”
“Hả?”
Lộ Hướng Đông trừng mắt nhìn cậu ta, “Hả cái gì mà hả, mau đi thôi, lái xe chạy lên phía trước dẫn đường.”
Hắn xoay đầu cười tươi, “Tôi đi phía trước dẫn dường, sẽ tới nhanh thôi. Tiểu Triệt… con, con qua ngồi với ba đi.”
Lộ Tu Triệt không để ý đến hắn, xoay người chen chúc lên xe với Nhạc Thính Phong.