Du Dực nghe xong vẫn rất nghiêm túc thăm dò hắn một lượt, nói với hắn: “Anh xem anh cảm thấy bản thân ấm ức, vậy rõ ràng là anh cảm thấy mình không sai.”
“Ba anh không cho anh lấy người phụ nữ đó vào nhà, anh lại càng muốn lấy cô ta, suy cho cùng, cái không có được mới là cái tốt nhất. Nhưng việc anh ấm ức không phải điểm này, có lẽ là anh cảm thấy mình là người đàn ông thành niên rồi, lại đến hôn nhân cá nhân của mình cũng không thể tự chủ, đây mới là chỗ anh để tâm nhất trong lòng.”
Lộ Hướng Đông căn bản không nghe rõ Du Dực nói gì, chỉ ở đó oán hận mình bây giờ vô dụng làm sao.
Du Dực hỏi hắn: “Này, có phải anh cảm thấy, cả nhà họ Hạ đó đều là cậy thế ức hiếp người?”
Người xung quanh lập tức cười lên, Lộ Hướng Đông này lại sắp bị gài rồi.
Người uống rượu say, đâu còn có thể khống chế được bản thân nói gì, người ta thắc mắc, hắn liền không khống chế được bắt đầu rót ra ngoài, kéo Du Dực nói: “Đúng... đúng thế, còn không phải sao... cậy thế ức hiếp người, anh nói xem... họ dựa vào cái gì quản việc nhà tôi...”
Thư ký nghe thấy lời này, xoay đầu, ông chủ ơi, ông đừng nói nữa, đừng tìm chỗ chết nữa.
“Ừm, là không nên quản.” Du Dực trả lời rất nghiêm túc.
Lộ Hướng Đông đập bàn: “Đó... đó là con trai tôi, anh đã cứu con trai tôi, tôi... tôi nên cảm ơn anh, nhưng anh... dựa vào cái gì, không để con trai tôi về nhà với tôi...”
“Đó không phải tự con trai anh không muốn về sao?”
Lộ Hướng Đông lại đập bàn mắng: “Mẹ kiếp, không phải, nếu... nếu chính con trai tôi không muốn về, đây căn bản không phải vấn đều, còn không... còn không phải cả nhà họ ở đó, tôi không dám... động bừa...”
Lộ Tu Triệt nghe thấy động tĩnh bên này sắc mặt lạnh băng, thư ký vừa nhìn lập tức hoảng hốt, việc lo lắng vẫn là xảy ra rồi, ông chủ là muốn đưa mình vào hẻm chết.
Cậu chủ lần này, có lẽ càng sẽ không trở về với ông ấy.
Tay của Du Dực gõ gõ bàn: “Ý của anh là, nếu không phải sợ người họ Hạ ngăn cản, anh đã cưỡng ép đưa con trai mình đi rồi?”
“Đương... đương nhiên, đó là con trai tôi, tôi là... ba của nó, tôi đưa nó về nhà nó... nó dám không đi, không đi... tôi sẽ... sẽ đánh nó...” Lộ Hướng Đông nói xong, còn nhấc tay lên làm động tác đánh người.
Đũa trong tay thư ký rơi xuống đất, hắn vội vàng đứng lên, chạy tới, kéo lấy Lộ Hướng Đông còn muốn nói chuyện.
“Chủ tịch Lộ, ngài uống nhiều rồi... Ngài đừng nói gì nữa...” Còn nói tiếp nữa thật sự sẽ chết đó.
Lộ Hướng Đông đẩy anh ta một cái: “Chưa, tôi... chưa uống nhiều... cậu tránh ra... cho tôi...”
“Tôi vừa... vừa nói tới đâu rồi?”
Du Dực có lòng tốt nhắc nhở một câu: “Anh nói, con trai anh nếu không chịu trở về, anh sẽ đánh cậu ấy.”
Người Lộ Hướng Đông đong đưa, gật đầu: “Đúng, đúng... dám không đi theo tôi tôi sẽ... đánh nó, đánh nó. Ranh con, phản rồi... tôi là ba của nó. Cứ coi như tôi... cứ coi như tôi có chỗ làm không đúng, nhưng ba là ba, con trai chính là... con trai. Anh nói... có phải không...”
Thư ký sắp quỳ ông chủ Lộ Hướng Đông rồi, ông rốt cuộc còn cần mạng nữa không?
“Xin lỗi, xin lỗi, chủ tịch Lộ uống say rồi, ông ấy không biết mình nói gì, cái ông ấy nói đều là nói bừa, xin các vị thứ lỗi... xin các vị thứ lỗi...”
Du Dực cười: “Đều là rượu vào nói thật lòng, tôi cảm thấy ông chủ các anh lần này trái lại đang nói thật, những điều anh ta nói, anh đều phải nhớ kỹ, đợi anh ta tỉnh lại, nói cho lại cho anh ta nghe.”