Chậu nước đó thật mát, gần không độ, dùng trong nhà bếp, nhiều nước như vậy dội xuống một lúc, lập tức khiến Lộ Hướng Đông mát thấu tim.
Hắn kêu một tiếng, sau đó cả người ngồi phịch xuống đất.
Du Dực mỉm cười, nhìn hắn: “Anh Lộ, tỉnh táo rồi chứ?”
Lộ Hướng Đông bị nước lạnh kích thích, toàn thân bị tưới ướt sũng, người run cầm cập, rượu cũng tỉnh hơn nửa, ít nhất là lí trí đã trở lại, mặt mũi hắn kinh ngạc, cúi đầu nhìn thấy bản thân, ngẩn ra nói: “Tôi... tôi, đây là... làm sao?”
Thư ký vội nói: “Ông chủ, vừa nãy ông uống rượu say, đang làm càn.”
Lộ Hướng Đông vừa nghe đã căng thẳng nói: “Hả? Vậy... vậy tôi không nói lời gì không nên nói chứ? Có làm việc gì mất mặt không?”
Thư ký không nói, nhìn Lộ Hướng Đông, bộ dạng muốn chết.
Đâu chỉ là nói lời không nên nói, làm việc mất mặt, cứ như là một cao thủ tìm đường chết vậy, vừa nãy ấy, hoàn toàn là tìm đường chết cấp độ sách giáo khoa.
“Chủ tịch Lộ, ngài...” Thư ký thở dài, hắn thực sự là không muốn nói, cũng không biết nên làm gì mới có thể miêu tả rõ ràng ra những việc khốn kiếp vừa nãy Lộ Hướng Đông làm, những lời khốn kiếp ông ấy nói.
Lộ Hướng Đông cảm thấy có chút không lành, đẩy Thư ký một cái: “Cậu nói đi, rốt cuộc làm sao?”
Thư ký mặt mũi bất lực: “Chủ tịch Lộ, tôi... thật không biết nên nói với ngài thế nào! ”
Du Dực ngồi xuống, nhìn Lộ Hướng Đông cười rất hữu hảo: “Thật ra, cũng không có gì, chỉ là rượu vào lời ra, khiến chúng tôi nghe được không ít lời thật.”
“Rượu vào... lời... lời ra?” Lộ Hướng Đông lập tức tái mặt, lời thật? Hắn có thể nói gì?
Hắn cảm thấy hình như, đã phát giác được từng trận sát khí trong nụ cười như gió xuân của Du Dực.
“Anh Du... anh... cái đó, nếu vừa nãy tôi có nói gì không nên nói, xin anh Du đừng để ý, tôi đều là nói bừa, người uống say, nói chuyện không thể tính... tôi đều là nói năng bừa bãi.”
Lộ Hướng Đông vốn muốn hỏi Du Dực xem, vừa nãy hắn đã nói gì, nhưng vừa nhìn thấy ánh mắt đó, nụ cười đó của đối phương, hắn lập tức không mở miệng được, thế là chuyển thành xin lỗi.
Dù sao lời xin lỗi này chắc chắn sẽ không sai, bất luận nói gì cứ xin lỗi trước.
Hơn nữa nhìn biểm cảm đó của Thư ký, lại nhìn Du Dực Lộ Hướng Đông cảm thấy, có lẽ mình đúng là đã nói lời không nên nói.
Du Dực lắc đầu: “Haiz, sao có thể nói là nói năng bừa bãi chứ, tôi cảm thấy, lời anh Lộ nói lúc say rượu, mới là lời trong lòng anh đấy, hơn nữa, tôi cảm thấy còn rất có lý, mọi người nói có phải không?”
ba anh em nhà họ Tô, cũng phối hợp phụ hoạ theo anh.
“Đúng, tôi cũng cảm thấy, rất có lý, lưu loát rành rọt, tràng giang đại hải, nói còn tốt hơn nhiều với lúc tỉnh táo.”
“Đúng thế, hơn nữa hoàn toàn khác với khi tỉnh táo... chúng ta coi như đã mở rộng tầm mắt về một mặt khác của anh Lộ rồi.”
“Không thể không nói, tôi thật sự bái phục dũng khí của anh Lộ, những lời đó cũng dám nói, lợi hại, lợi hại...”
Lộ Hướng Đông nghe lời họ nói, liền cảm thấy sợ hãi trong lòng, hắn rốt cuộc đã nói gì?
Hắn nhìn về phía thư ký xin sự trợ giúp, cho hắn một nhắc nhở.
Nhưng thư ký thật sự không biết nên nhắc nhở thế nào, những lời đó, hắn đến nói cũng không dám.
Thư ký lắc lắc đầu, hắn thật sự lực bất tòng tâm, nếu nhất định phải nói, hắn chỉ có thể nói một câu, ông chủ lời ông nói, toàn bộ đều là những lời tìm cái chết.