Lộ Hướng Đông lạnh tới mức run lẩy bẩy đứng lên: “Tôi... tôi, anh Du, anh thấy tôi... tôi thật sự cũng không nhớ vừa nãy mình đã nói gì, nếu có chỗ đắc tội, xin anhthứ lỗi, không thì, tôi lại tự phạt ba ly?”
Du Dực từ chối: “Thôi đừng, chúng tôi không dám để anh Lộ uống rượu nữa đâu, làm như chúng tôi chuốc anh vậy.”
“Đúng thế, làm như Hạ gia đang bắt nạt anh vậy, chúng tôi cũng không muốn để anh Lộ ấm ức như thế, cho nên lời xin lỗi này, uống rượu này, bỏ đi, tránh để anh uống say rồi, lại khóc, lại nói với chúng tôi, chúng tôi ép anh có phải không?”
“Làm chúng tôi lại bị anh nói ỷ thế ức hiếp người, vậy thì rất không hay rồi?”
Tô Ngưng Mi cuối cùng cho một câu tổng kết: “Còn không phải như vậy sao? Nếu anh uống say trước mặt người ngoài nói con đẻ của anh, vì ở nhà chúng tôi, anh lo lắng chúng tôi ngăn cản anh, cho nên anh không dám đưa thằng bé đi, vậy tới lúc đó họ Hạ chúng tôi còn danh tiếng gì nữa? Chỉ mong anh Lộ về sau, bớt chút thiên kiến với nhà chúng tôi. Ơn cứu mạng này chúng tôi không cần anh báo đáp gì cả, chỉ cần anh Lộ đừng hại người như vậy thôi?”
“Tôi tôi tôi...” Lộ Hướng Đông nghe lời của họ, cảm thấy cả người đều sắp ngây ra rồi, ông ấy rốt cuộc đã nói những gì?
“Tôi... nếu tôi đã nói những điều này, thật sự xin lỗi, tôi đều là vô ý...”
Tô Tiểu Tứ đột nhiên hét lên: “Chú không chỉ nói những điều đó, chú còn nói chú Du là dựa vào quan hệ bám váy mà lên, bảo chú Du đừng cả ngày giả bộ như thế, thật ra chú ấy không có bản lĩnh gì...”
Thanh Ti mặt ngẩn ra hỏi: “Anh Tiểu Tứ, cái gì là... quan hệ bám váy?”
Mấy đứa trẻ con gãi gãi đầu, nên giải thích thế nào đây?
Bọn trẻ đang không biết nói thế nào, Lộ Hướng Đông đã sắp ngất đi rồi, hắn sao lại nói hết ra những thứ này chứ?
Tô Tiểu Tam nói: “Chú còn nói... chú Du không phải thật lòng giúp con trai chú, chỉ là vì khi vênh mặt hất hàm sai khiến chú, có thể thể hiện cảm giác ưu việt của chú ấy.”
Tô Tiểu Nhị cũng thêm một câu: “Chú còn nói, nếu chú Du thật sự muốn giúp chú, thì nên sớm khuyên nhủ, bảo Lộ Tu Triệt về nhà với ông.”
Tô Trảm gật đầu, các em trai nói đều không sai: “Ừm, có lẽ chính là như vậy, mấy người các em nghĩ xem, còn có gì cần bổ sung không.”
Nhạc Thính Phong bỏ đũa xuống, từ từ nói một câu: “Cháu còn nhớ chú Lộ nói nếu không phải vì lo lắng, người nhà họ Hạ ngăn cản chú đưa con trai về nhà, chú sớm đã cưỡng ép đưa đi Lộ Tu Triệt rồi, nếu cậu ấy không đồng ý thì đánh luôn.”
Lộ Hướng Đông nghe xong sợ tới mức nằm bò luôn xuống, sao hắn lại nói những lời tìm đường chết này.
Du Dực mỉm cười: “Anh Lộ có phải cũng cảm thấy lời mình vừa nói đều rất đặc sắc không, tôi cũng cảm thấy như vậy. Anh xem, khi anh tỉnh táo, ấm ức làm sao. Chà, nhưng lần này anh tỉnh táo, còn phải tiếp tục nhẫn nhục gánh trọng trách, tinh thần đáng ca ngợi làm sao.”
Lộ Hướng Đông vội vàng phủ nhận: “Không không không, anh Du, anh Hạ, những gì tôi vừa nãy nói... đều là nói bừa, tôi cũng không biết, vừa nãy tôi đều là mất đi lý trí rồi... tôi chỉ là nhất thời hồ đồ...”
Du Dực chế giễu: “Tôi thấy... hồ đồ là thật, nhưng nói bừa thì không phải đâu nhỉ? Hơn nữa không hoàn toàn là mất đi lý trí phải không?”
“Anh... ý anh là gì...”
Du Dực gõ gõ bàn: “Lời anh nói phía sau, cứ coi như không phải hoàn toàn tỉnh táo, ít nhất cũng là nửa tỉnh táo, không thể không có lý trí. Anh chỉ là mượn rượu phát tiết sự bất mãn, đợi đến khi tỉnh táo rồi, sau đó lại đẩy lỗi sai cho men rượu.”