Hôm nay ba cậu lại gây hoạ, Lộ Tu Triệt đúng là đã không muốn phát biểu bất cứ đánh giá nào về đầu óc của ông ấy nữa.
Trí thông minh có hạn, lại cứ thích gây chuyện thị phi.
Lộ Tu Triệt cảm thấy thật sự mệt mỏi.
Du Dực thở dài mặt bày biểu cảm việc này không thể trách tôi: “Anh xem, thằng bé không muốn đi với anh, vậy thì đừng trách tôi lo việc bao đồng, cũng đừng nói là tôi gây chia rẽ quan hệ ba con các người. Tôi cảm thấy quan hệ của hai người căn bản không cần tôi chia rẽ, vì đã bị chính anh hoàn toàn giết chết rồi.”
Lộ Hướng Đông cũng không muốn hôm nay đưa Lộ Tu Triệt về nhà: “Anh Du, nh Du, hôm nay tôi đã nói lời không nên nói, nhưng... nhưng anh xấu tốt gì có thể coi như là tôi uống say rồi không...”
“Đúng thế nếu như anh thật sự uống say rồi, vậy thì cũng không sao then chốt là... anh không hoàn toàn say không phải sao? Nếu như lúc tỉnh táo anh dám ở trước mặt tôi nói những lời đó, tôi thật sự vẫn kính anh là đàn ông, nhưng anh... quá đáng sợ rồi.”
Du Dực nói xong lắc lắc đầu, loại người như Lộ Hướng Đông này ấy, đúng là... rất khôi hài, cũng rất buồn cười.
Trên mặt Lộ Hướng Đông bị men rượu làm cho đỏ ửng, nhưng đáy mắt hắn lại là tuyệt vọng.
Hắn xong đời rồi, sau khi về nhà, nếu ông già biết việc này, còn không lột da của hắn, cạo sống hắn.
Hạ An Lan đặt đũa xuống, thấp giọng nói với Tô Ngưng Mi một câu.
Sau đó anh đứng lên nói: “Mọi người đều ăn xong rồi chứ?”
Người khác ào ào gật đầu: “Vâng, ăn xong rồi.”
Bọn trẻ con cũng gật đầu, trong lúc Lộ Hướng Đông giở trò say rượu, mỗi người bọn họ đều đang ăn cơm, ai cũng không ngừng mồm, cho nên lúc này đã ăn tương đối rồi.
Thế là Hạ An Lan liền nói: “Bữa cơm này hôm nay chúng ta ăn vẫn là rất vui, suy cho cùng, biểu diễn của anh Lộ thật sự vô cùng đặc sắc.”
“Đúng, đa tạ khoản đãi của anh Lộ, cũng cảm ơn biểu diễn đặc sắc của anh Lộ.”
Một hàng người ào ào bày tỏ sự cảm ơn của họ với Lộ Hướng Đông.
Lộ Tu Triệt cùng đám trẻ con đi ra khỏi cửa, Lộ Hướng Đông muốn xin con trai nói giúp mấy câu, nhưng hắn đâu dám nói, vừa nãy hắn còn nói, nếu con trai không đồng ý theo hắn về nhà, thì đánh cậu.
Lộ Hướng Đông nhìn nơi vốn dĩ đầy ắp người, thoáng chốc đã đi hết rồi.
Chỉ còn lại hắn và Thư ký, còn có mấy nhân viên phục vụ nhìn trộm.
Lộ Hướng Đông ngồi trên đất rất lâu, đột nhiên, giơ tay lên vả vào miệng mình 2 cái, hai tiếng bộp bộp, vô cùng vang, khi đánh không hề tiếc sức.
Thư ký giật bắn mình: “Ông chủ ông đừng như vậy.”
Lộ Hướng Đông giận nói: “Sao cậu không cản tôi, cậu chỉ nhìn tôi nói những lời đó?”
Thư ký oan uổng rồi: “Ông chủ, ông không thể như vậy đâu, tôi sao không cản ông chứ, tôi suýt chút đánh ngất ông rồi, nhưng vô dụng, tôi cản ông ông kéo tôi, tôi bịt miệng ông, ông cũng có thể đẩy tôi ra.”
Lộ Hướng Đông lập tức tiu nghỉu: “Lần này, thật sự xong đời rồi.”
Thư ký gật đầu: “Đúng thế, lần này ông tám phần là xong đời rồi.”
Đã gây chuyện tới bước này, còn sống sao được.
Điện thoại của Lộ Hướng Đông reo lên, hắn bất động, cũng mặc kệ, Thư ký cầm lên, phát hiện ra cuộc gọi của Lộ lão gia, vội nói: “Ông chủ, Lộ lão gia gọi điện thoại.”
Lộ Hướng Đông giật mình, không phải chứ, lẽ nào ông cụ đã biết việc tốt hắn làm rồi.
Hắn nuốt nước bọt, vội đứng lên, không dám chậm trễ, vội vàng nghe máy: “Vâng, ba...”
Giây tiếp theo hắn phát ra một tiếng hét chói tai: “Cái gì? Hôm nay ba tới...”