Như vậy, hắn muốn lén lút liên hệ Dư Mộng Nhân có lẽ cũng không dễ như thế nữa.
Lộ lão gia cười nhạt một tiếng: “Lời con nói, ta không thể dễ dàng tin như vậy. chỗ ta tự có được tin tức. Nếu con muốn từ từ sống tiếp, không tìm cái chết, ta đương nhiên sẽ không tìm con và tiện nhân đó.”
Con trai của ông ấy, đương nhiên ông ấy rõ nhất, đã bị tiện nhân đó làm cho mất hết lý trí rồi.
Cho nên ông ấy phải đeo vòng kim cô lên đầu Lộ Hướng Đông trước, phòng đầu óc hắn hễ nóng lên, là làm ra việc khốn kiếp gì đó.
Lộ Hướng Đông run rẩy trong lòng: “Vâng vâng, ba yên tâm con không có đâu, không có đâu... cái đó, ba, ba khi nào, có thể tới? Con đi đón ba?”
“Không cần đón ta, ta sẽ tới thẳng nhà con.”
“Vậy... vậy khoảng mấy giờ, con bảo người chuẩn bị cơm tối cho ba?”
“6 giờ chiều.”
Lộ Hướng Đông thấp thỏm nói chuyện xong với ông già, tắt điện thoại, điện thoại trượt khỏi tay hắn ra ngoài, lòng bàn tay hắn bị mồ hôi thấm ướt rồi, ướt luốt nhuốt, giống như vừa rửa tay vậy.
Thư ký nhặt điện thoại lên, cẩn thận hỏi: “Lão chủ tịch Lộ muốn tới phải không?”
Lộ Hướng Đông mặt như tro tàn, không còn lưu luyến gì: “Đúng thế, lão gia muốn tới.” Cho nên, hắn không biết mình còn có thể sống bao lâu.
“Vậy lão gia lần này tới... là... muốn làm gì?”
“Tới đón Tiểu Triệt...” Tiện kéo quan hệ với nhà họ Hạ, kết giao tình.
Thư ký kinh ngạc nói: “A... vậy, vậy lão gia muốn đích thân tới, việc hôm nay...”
Việc gây chuyện của ông chủ hôm nay, há không phải không giấu được sao?
Lộ Hướng Đông nhìn về phía hắn: “Không thể nói, cậu không thể nói việc xảy ra hôm nay với lão gia.”
“Tôi chắc chắn sẽ không nói, nhưng ngộ nhỡ lão gia tới Hạ gia, người nhà họ Hạ nói với ông ấy thì làm sao?”
Lộ Hướng Đông lắc đầu: “Không đâu, không đâu... nếu họ nói, vậy thì chính là đánh thẳng vào mặt lão gia, trước mặt họ, ông già xấu tốt gì cũng là trưởng bối... cho nên, họ có lẽ... có lẽ sẽ không nói...” Hắn cũng không xác định, nhưng giờ hắn chỉ có thể hi vọng... bọn Du Dực không nói với lão gia, nhưng hắn nhớ tới lời Du Dực nói, hắn chính là người hẹp hòi, thích ghi thù.
Lộ Hướng Đông lạnh người, cuộc điện thoại vừa nãy, đã khiến toàn thân hắn đều bị mồ hôi lạnh thấm ướt rồi.
Thư ký rất thông cảm với Lộ Hướng Đông, vì hắn luôn có một loại cảm giác, mạng ông chủ không còn lâu nữa: “Ông chủ, giờ vẫn là về nhà trước đi?”
“Về nhà... về nhà...” Không về nhà thì sao, lão gia 6 giờ tới rồi.
Lộ Hướng Đông toàn thân mềm nhũn, đến sức sợ hãi cũng không còn nữa, thử mấy lần liền cũng chưa đứng lên được, vẫn là thư ký kéo tay hắn, thấy hắn kéo lên: “Ông chủ, ông có thể tự đứng không?”
Lộ Hướng Đông gật đầu, thư ký thả tay ra, nhưng giây tiếp theo, bịch một tiếng hai chân hắn lại quỳ trên đất rồi.
“Ông chủ, ông vẫn ổn chứ, hay là tôi dìu ông đi.”
Thư ký thở dài, đỡ Lộ Hướng Đông lên, cầm áo khoác của hắn ra ngoài cửa.
Họ vừa đi, trong nhà hàng liền nhốn nháo sáng lên.
...
Trên xe, Lộ Tu Triệt lấy dũng khí nói: “Chú Du, xin lỗi, cháu... thay ba cháu xin lỗi chú, cháu biết cháu gây phiền phức cho chú quá nhiều rồi. Chú có thể luôn giúp cháu như vậy, cháu thật sự rất cảm kích chú.”
“Cảm ơn thì không cần, ta cũng không mong một đứa trẻ như cháu có thể cảm ơn gì. Nhưng, người ba đó của cháu, cháu biết là được. Sau này đợi cháu trưởng thành rồi, từ từ dạy dỗ ông ấy làm sao làm người.”