Nhất định là có nguyên nhân khác, Dư Mộng Nhân tin tưởng sức hấp dẫn của mình với Lộ Hướng Đông. Cô ta không cam tâm để con cá lớn mà mình không dễ dàng gì bắt được lại vô cớ chạy mất.
Thư ký cười nhạt: “Vậy thì tự cô gọi điện đi, nếu ông chủ nghe điện thoại của cô, coi như tôi thua.”
Nếu ông chủ họ dám ở trước mặt Lộ lão gia nghe điện thoại của Dư Mộng Nhân, hahaha, vậy ông ấy đúng là chán sống rồi.
Dư Mộng Nhân chính là vì không gọi được điện thoại cho Lộ Hướng Đông mới chạy tới công ty, “Anh gọi, anh gọi cho Hướng Đông, tôi muốn nói chuyện với anh ấy...”
Dư Mộng Nhân chưa nản lòng. Cô ta liên tục mấy ngày gọi điện cho Lộ Hướng Đông đều không được, cộng thêm việc tối qua, cho nên cô ta mới sốt ruột như vậy, nhất định phải gặp bằng được Lộ Hướng Đông.
Cô ta phải khống chế lại Lộ Hướng Đông, cô ta nhất định phải vào Lộ gia, nhất định phải trở thành phu nhân của Lộ gia.
Thư ký vô cùng khó chịu nói: “Xin lỗi, cô Dư, cô còn quấy rầy nữa, tôi sẽ bảo bảo vệ tới đuổi người, đến lúc đó chính là cô mất mặt trước toàn công ty.”
Tay của Dư Mộng Nhân nắm chắc túi, gương mặt vì tức giận mà trở nên gớm ghiếc: “Xấu mặt thì xấu mặt, hôm nay tôi muốn đích thân ông ấy nói với tôi, cùng lắm là gây chuyện lên, tôi khó nhìn, danh dự của ông chủ các anh cũng không tốt.”
Thư ký gật đầu: “Được, được... xem ra, cô là chưa nản lòng, tốt bụng nhắc nhở cô một câu, để cô chuẩn bị.”
Có người muốn tự mình chuốc nhục, vậy thì hắn không cản nữa, hắn còn muốn xem kịch nữa.
Lộ Hướng Đông đang chuẩn bị đánh cờ với ba mình, bàn cờ đều bày lên rồi, điện theo vang lên, hắn vừa nhìn là của thư ký, do dự một lát, cầm lên nghe trước mặt ba hắn. Sau khi nghe máy, khẩu khí rất không tốt: “Lại chuyện gì?”
Hắn hy vọng thư ký có thể nghe ra tâm trạng hiện giờ của mình không tốt, ngoan ngoãn tắt điện thoại.
Cuộc điện thoại này, hắn vốn không muốn nghe, nhưng nếu hắn không nghe, ba hắn chắc chắn nghi ngờ hắn.
Thư ký nói một cách vô tội: “Ông chủ, không thể trách tôi, cô Dư không chịu đi, làm ầm lên đòi phải nói chuyện điện thoại với ông. Tôi nói mời bảo vệ tới, cô ấy nói muốn làm ầm. Tôi là vì lo nghĩ cho danh dự của ông, không có cách nào...”
Dư Mộng Nhân nghe thấy lời thư ký nói, tức tới miệng méo cả đi, đột nhiên vươn tay cướp điện thoại của anh ta.
“Hướng Đông, là em, lời vừa nãy anh nói đều không phải là thật đúng không...”
Gân xanh trên trán Lộ Hướng Đông nổi hẳn lên. Đồ ngu này, lại còn không đi, cô ta là muốn hại chết hắn sao? ba hắn ngồi ngay đối diện, người phụ nữ đó lại còn gây phiền phức cho hắn lúc này. Sao cô ta không thể để hắn bớt lo, không thể bớt thêm phiền phức cho hắn.
Dư Mộng Nhân khóc thút thít trong điện thoại, trước đây Lộ Hướng Đông không nỡ để cô ta khóc, nhưng lúc này, lại cách điện thoại, Lộ Hướng Đông không nhìn thấy biểu diễn đáng thương của cô ta, hơn nữa, ba hắn ở ngay trước mặt, hắn đâu có sức nghe cô ta khóc.
“Cái đó được rồi, việc này tôi biết rồi... ừm, chính... chính là hội nghị đó, vậy được...”
Lộ Hướng Đông tưởng có thể giấu được ba hắn, nhưng Lộ lão gia là ai. Ông cụ lăn lộn quan trường nhiều năm, sớm đã luyện được một đôi mắt hoả nhãn kim tinh, cộng thêm việc hiểu rõ con trai mình như lòng bàn tay, ông vừa nhìn là biết từ khi Lộ Hướng Đông nghe cuộc điện thoại này, cả người liền trở nên căng thẳng, gương mặt chột dạ, sợ hãi.
Rõ ràng, cuộc điện thoại này có vấn đề.
Thế là,Lộ lão gia không nói gì cả, chỉ đưa tay ra trước mặt Lộ Hướng Đông, im lặng cưỡng ép: Giao điện thoại ra.
Lộ Hướng Đông căng thẳng sợ hãi tới khô mồm miệng, tay cũng vô thức run rẩy.